Hoàng đế đuổi hết nhưng người không liên quan ra ngoài, sau đó nhìn vềphía Trang Thư Tình, “Uy vọng của thái tử không đủ, kinh nghiệm của hắncũng không đủ, chỉ có thể miễn cưỡng ổn định được cục diện, nhưng vẫnmay là có phúc của con và Chiêm Nhi, có một số việc, vẫn phải nhờ conquyết định.”
“Phụ thân, ngài là bệnh nhân, Hữu Phong cũng vậy.”
Hoàng đế cười khổ, hắn cũng biết lời này không nên nói vào lúc này, nhưng giang sơn Đại Chu không thể loạn.
“Chiêm Nhi, con có biết việc này không phải con quản thì là Thư Tìnhquản, ta càng muốn để nàng quản, nàng làm tốt hơn con nhiều.”
Bạch Chiêm cười lạnh, khó có khi hắn tham tham bất duyệt như vậy, còndùng ngữ khí châm chọc, “Nàng không có họ Chu, đây không phải là chuyệnnàng nên làm, ngài đem những thứ này đưa cho nàng, bất quá là vì nhìnthấu nàng sẽ vì ta mà thoái nhượng, để nàng làm trâu làm ngựa cho ChuQuốc, bồi dưỡng người thừa kế, sau đó thì sao? Sau khi thái tử đã có đủnăng lực mọi người liền coi như đương nhiên bắt nàng giao quyền ra, trên đời nào có chuyện tốt như vậy? Đổng Trang hai nhà cộng lại cũng chỉ cómột mình Đổng Minh Dương vào triều làm quan, đã như vậy lại còn có rấtnhiều người nhìn chằm chằm vào cái vị trí kia, muốn nàng phải giao ra,nàng trả giá tâm huyết để đổi lấy, nàng hi sinh nhiều như vậy, nhưng cómấy ai biết được, có mấy ai trân trọng? Ngài thì sao? Ngài cũng chỉ đang áp bức nàng thôi, dựa vào cái gì nàng phải tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nhan-thanh-doi/3290388/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.