Trong ba người thì đã có hai là không thể ở bên ngoài quá lâu.
Tuy rằng không có người nào quản Trang Thư Hàn hắn, bắt hắn phải làm như thế này, như thế kia, nhưng hắn luôn suy nghĩ cho tỷ tỷ, không muốnngười khắc bắt lấy chân sau của hắn để chỉ trích tỷ tỷ, nên hắn trướcđến giờ luôn biết đúng mực, cho dù rất muốn ở bên cạnh tỷ tỷ lâu hơn một chút, nhưng khi thái tử nói hắn phải đi hắn cũng cùng thái tử ly khai.
Sau đó, người đến là Đổng gia.
Đổng lão gia tử, lão phu nhân vừa đến không lâu, Đổng Minh Dương cũng đến sau đó.
Bị lão phu nhân và cháu gái nhìn chằm chằm, thanh âm của hắn không tựgiác nhỏ đi, “Ta đã xin nghỉ một canh giờ, Trương dại nhân và Vệ dạinhân đều đồng ý
Lão gia tử cũng không có trách cứ hắn, ngược lại đồng ý, “Nên đến.”
Trang Thư Tình bật cười, “Tam cữu ngồi xuống đi.”
Bạch Chiêm săn sóc ly khai, để mọi người có thể tự nhiên nói chuyện.
Lão phu nhân khẩn cấp hỏi: “Sao lại đột nhiên bị bệnh nghiêm trọng nhưvậy? Hiện tại con cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không ổn hay không?”
“Lần này có thể nói là bệnh nhưng cũng không phải bệnh, nhưng mà tất cảcũng đều đã qua, Phúc Nguyên đại sư nói chỉ cần con tỉnh lại là sẽ tốtlên, khiến mọi người lo lắng rồi.”
“Con bị như vậy chúng ta sao không thể lo lắng, có ai mà hôn mê nhiềungày như vậy chứ, ta còn tưởng rằng…” Lão phu nhân lập tức im lặng, mọingười đều hiểu ý của nàng, không chỉ nàng, rất nhiều người con sợ rằngsẽ phải chuẩn bị hậu sự.”
“Quả thật chỉ thiếu một chút là con không thể trở về, cũng may PhúcNguyên đại sư bản lĩnh lớn, chờ con tốt lên nhất định phải đi cảm tạ.”
“Đúng vậy, nên đi.” Lão phu nhân cầm lấy tay cháu gái, cũng không nói tiếp.
Trầm mặc trong giây lát, Đổng Minh Dương mới nói: “Hoàng thượng để tháitử chính thức điều hành triều chính, do Tô thái phó và Lâm thượng thưphụ trọ.”
Hai ngày nay, Trang Thư Tình hoàn toàn không nghe thấy chút gì về chuyện trên triều, lúc này nghe Đổng Minh Dương nói cũng không cảm thấy bấtngờ, nếu đã là thái tử, Chỉ Cố lại bỏ mặc không quản, dưới tình huốngnhư vậy, cũng chỉ có mình hắn đứng ra.
“Phản ứng trong triều thế nào?”
Đổng Minh Dương cười, “Lúc này sao có ai dám không biết sống chết đi náo loạn.”
Trang Thư Tình vừa nghĩ liền hiểu, cũng đúng, ai cũng không ngốc, vàothời điểm này lại chỉ họng súng về phía Chỉ Cố. “Tam cữu nói như vậy, là Tri Tiếu có ý muốn động Đổng gia hay sao?”
“Thái tử điện hạ không có, là quần thần trong triều đang chú ý bước đi của Đổng gia.”
“Tam cữu cứ yên tâm, cho dù hơn nửa triều thần có dâng tấu chương thìhoàng thượng và thái tử cũng sẽ không động vào Đổng gia, cháu gái khôngtham quyền. Không nuôi giấu thân tín của mình, không xếp gia tộc vàotrong triều, Trang gia vẫn an phận ở Khê Thủy Trấn, Đổng gia cho đến này cũng chỉ có một mình tam cửu làm quan trong triều. Nếu con vừa ủyquyền, người ngồi lên chỗ kia lập tức lại muốn động đến Đổng gia, đừngnói là con, ngày cả tâm triều thần cũng cảm thấy băng giá, thất vọng,cho dù Tri Tiếu không hiểu chuyện, Lâm thượng thư và Tô thái phó cũng sẽ khuyên bảo, huống chi, bọn họ cũng có kị Chỉ Cố, cho dù con thật sựchết đi. Nể mặt con, Chỉ Cố cũng không cho phép chuyện người đi, nướctrà lạnh xảy ra.”
“Đừng lúc nào cũng để từ chết ở ngoài miệng.” Đổng Minh Dương nói mộtcâu, “Không phải tam cữu lưu luyến vị trí kia, chỉ là lúc trước nguyênkhí của Đổng gia bị thương tổn quá lớn, cữu cữu nghĩ, không bằng hoãnlại một chút, giao ra vị trí trong bộ nhân sự, đổi một vị trí không quáquan trọng khác, tránh cho việc cứ bị người khác nhìn chằm chằm, Đổnggia hiện tại không thể chịu được kích thích quá lớn, tránh cho con lạiphải vì Đổng gia mà bận tâm.”
“Tam cữu, cữu cữu nghĩ sai rồi, càng vào thời điểm này, cữu cữu càngphải giữ lấy bị trí này, thần tử trong triều đều là cựu thần của hoàngthượng, tuy rằng hiện tại thái độ của bọ họ rất tốt, nhưng tật xấu lúctrước cũng không thể nói bỏ là bỏ ngay được, chỉ là bọn họ đang thu liễm lại, thái tử tuổi nhỏ, chuyện bọ họ khi chủ cũng không phải là sẽ không xảy ra, tam cữu ngồi ổn vị trí kia, vào thời điểm mấu chốt có thể giúphắn một tay, trừ phi cữu cữu làm chuyện sai lầm, hoặc thế cục khiến chota và cữu cữu không thể không lui, bằng không tuyệt đối không thể lui,có một số người, cho tới bây giờ vẫn còn chưa biết thế nào là có chừngcó mực, ngài là tam cữu của con, cho dù đổi qua một vị trí khác vẫn sẽgiống như trước, bị vô số người nhìn chằm chằm, đến lúc đó, ngài lạinhường ra nữa sao?”
Chuyện này khiến cho Đổng Minh Dương trăn trở đã lâu, lúc này nghe thấycháu gái nói vậy, trong lòng liền kiên định, “Con nói như vậy ta cũng an tâm, ta không sợ gì khác, chỉ lo khi con không có quyền trong tay, bọnhọ sẽ tìm ta kiếm phiền toái, cho dù chúng ta đều biết quan hệ của convà thái tử rất thân cận, biểu hiện bên ngoài cũng rất thân thiết, nhưngchưa hẳn tất cả mọi người đều tin tưởng, người muốn bôi đen con trướcmặt thái tử sợ là có không ít.”
Nằm lâu cơ thể cũng có chút không thoải mái, nhưng lại không động được,Trang Thư Tình cực kỳ khó chịu, lúc không có Chỉ Cố nàng chỉ có thể cốgắng không biểu hiện ra ngoài, nhất là trước mặt hai vị lão nhân, chỉ có thể nhẫn nại dịch dịch cơ thể, cho dù chỉ động một chút xíu cũng khiếnnàng dễ chịu không ít.
“Nếu thực sự có người làm như vậy thì càng tốt, cứ như vậy là có cớ némhắn ra khỏi triều, không khí trong triều cũng sẽ tốt hơn.”
Đổng Minh Dương còn muốn nói, Đổng lão gia tử đã cắt đứt câu chuyện,“Biết ý của Tình nha đầu là được, những chuyện khác con cũng không cầnquá bận tâm, làm tốt chuyện của còn là đã giúp được cho cháu gái.”
Đổng Minh Dương lúc này mới nhớ ra người còn đang nằm trên giường bệnh, nhất thời mặt liền đỏ,, “Thư Tình, tam cữu…”
“Không sao, con cũng biết tam cữu cũng là vì không muốn rước lấy phiềntoái cho con, cữu chỉ cần làm tốt việc của của mình, con còn sống, chodù không tiếp tục giám quốc, cũng không phải ai cũng có thể khi dễ.”
Cho dù vẫn còn suy yếu nằm trên giường bệnh không thể động dậy, bìnhbình đạm đạm, nghe nhàng nói ra từng lời nhưng ai cũng không thể coithường sự tự tin trong lời nói.
Đổng Minh Dương cho rằng nàng dựa vào Bạch công tử, nhưng lại không biết rừng núi dựa của nàng nhiều vô cùng, đó là sự hiểu biết của nàng đốivới hoàng gia.
Dã tâm của Chu Tri Tiếu chỉ vừa lộ ra, nhưng mà bản tính của hắn khácvới những vị huynh trưởng khác, huống chi hết thảy hắn có cơ hồ đều lànàng cho, do một tay nàng đỡ hắn lên cái vị trí kia, có thể nói, trongthiên hạ này người chưa từng bạc đãi hắn chính là nàng, từ lúc bìnhthường ở chung cũng có thể đoán ra được, sự tôn kính của hắn đối vớinàng không hề giả.
Về phần hoàng đế, nếu nàng và Chỉ Cố không có tầng quan hệ kia, hắn sẽkhông đối xử với nàng nhẹ nhàng như vậy, càng đừng nói đế giám quốc, chỉ sợ lời đồn của nàng còn sẽ mang đến nhiều phiền toái hơn nữa.
Nhưng bởi vì nàng và Chỉ Cố đã đính hôn, hắn làm như vậy vì hắn cho rằng hắn không thể bù đắp được lại tất cả cho Chỉ Cố.
Từ một phương diện khác mà nói, hoàng đế có phẩm tính cực kỳ đáng quý,tuy rằng hắn là hoàng đế, nhưng hắn không có bệnh đa nghi như phần lớncác vị hoàng đế khác.
Cho dù hắn muốn mạng của ngũ hoàng tử, hay còn cái khác, nhưng hắn kỳ thực vô cùng tín nhiệm người hắn đặt trong lòng.
Mà người nhận được nhiều sự tín nhiệm của hắn nhất, chính là Chỉ Cố.
Bởi vì hắn tin tưởng Chỉ Cố, tin tưởng ánh mắt của chàng ấy, nên thời điểm kia, hắn cũng lựa chọn tin nàng.
Người như vậy, nếu nói về sau hắn sẽ đuổi cũng giết tuyệt nàng, thậm chí không cho phép nàng bước chân vào triều một lần nữa, nàng không tin.
Đối với tương lai của Đổng gia và Trang gia, trải qua lần này nàng kiềnkhông có bất kỳ lo lắng, tựa như nàng tin tưởng Chỉ Cố thật tâm với nàng vậy.
“Đúng rồi, Thư Tình, một nhà Trang Trạch Lương kia nghe nói đều bị Bạch công tử mang về, con có biết không?”
Trang Thư tình nhướng mày, “Con chưa nghe, đã xử trí bọn họ chưa?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]