Tuy rằng Trang Thư Tình dùng phương pháp này để mang mọi người tránh khỏi phòng ở, khiến cho con số thương vong giảm đến mức tối đa nhất, nhưng người bị thương vẫn không ít.
Đối mặt với tai nạn như vậy, cho dù là người tự nhận rằng mình đã sống lâu đến thành tinh cũng phải kinh hoàng, càng không cần nói đến những người trẻ tuổi.
Người dễ bị kích động có, người oán trời trách đất có… Đại Chu một màng phấp phỏng.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy hoàng thái tử một thân một mình đi về phía căn phòng đang sắp bị sụp đổ để cứu lấy một đứa nhỏ, vừa ân cần hỏi thăm lão nhân, vừa nhớ rõ phải đem đứa nhỏ bảo vệ trong lòng, sau đó cấm quân được điều ra để trợ giúp dân chúng trong thành, trợ giúp những người bị thương, bắt người đang có ý định làm loạn, gõ chiêng đánh trống cao giọng hát đồng dao, dạy cho trẻ nhỏ hát đồng dao báo cho mọi người biết không thể uống nước lung tung, ngự y và thái y bình thường chỉ có chữa bệnh cho quan lại quyền quý nay lại ào ào xuất cung đưa thuốc cứu người…
Dân chúng hoang mang lo sợ như tìm được tâm phúc, bọn họ chưa thời khắc nào có thể sâu sắc nhận thấy sự quan tâm che trở của quốc gia đối với bọn họ như lúc này, tình cảnh như vậy khiến một số ngườikhông nhịn được lệ nóng quanh tròng.
Dân chúng là cỏ đá, dân chúng trước giờ vẫn luôn luôn cúi thấp đầu, cho nên bọn họ trước giờ cũng chưa từng kỳ vọng đến cái gọi là yêu dân như con, hiện tại đột nhiên được đặt ở trong lòng, bọn họ vẫn có chút không dám tin.
Có người đi đầu dẫn dắt, có phương hướng ứng đối, nhân tâm tất nhiên sẽ trở nên yên ổn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nhan-thanh-doi/3290363/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.