Chương trước
Chương sau
Mắt hoàng đế đảo qua những thứ treo xung quanh giường, Ôn Đức hiểu ý,giải thích nói: “Ngài bị trúng độc vô cùng khó giải, ngay cả đệ tử chântruyền của Hữu Vọng chân nhân cũng không giải được, Trang tiểu thư vàThanh đạo trưởng tìm cách thay máu cho ngài, cũng may có tác dụng, lãonô biết ngài rất khó chịu, trong lòng khó chịu, cơ thể cũng khó chịu,nhưng ngài phải chịu dựng qua, vì ngài, công tử và Trang tiểu thư đã dốc mọi sức, công tử còn…”

“Đủ.” Bạch chiêm không muốn đem khuyết điểm của mình nói ra ngoài, liềnđánh gãy lời của Ôn Đức, nhìn người trên giường nói: “Ngài chỉ cần tốtlên, những cái khác không cần xen vào, là phúc thì không phải họa, làhọa thì không tránh khỏi.”

Đúng là phong cách của Chiêm Nhi, trong mắt hoàng đế hiện lên ý cười.

Rất nhanh, ý cười trong mắt liền biến mất không còn, hắn nhớ tời một nhi tử.

Trong các con trai, trừ Chiêm Nhi ra, hắn thích nhất là Ngũ Nhi, luôn tự hỏi ngày thường hắn đối với Ngũ Nhi không kém, nhưng không thể ngờđược, Ngũ Nhi là nhẫn tâm muốn lấy tính mạng hắn.

Trong lòng tâm tư ngoan độc nhưng lại biểu hiện ra không có gì khácthường ngày, quý phi cũng cười nói rôm rả với hắn, thật đáng buồn cười.

Vì sao lại trở nên như vậy? Nữ nhân ôn nhu hiểu ý năm đó đâu rồi, NgũNhi năm đó còn bi bô tập nói nhưng gan lớn dám kéo long bào đòi hắn ômđâu rồi? Sao lại trở nên ngoan độc như vậy?

Nói đến cùng, cũng là do ngôi vị hoàng đế đi.

Hoàng đế nhịn không được thở dài, trên người truyền đến đau đớn chânthật như vậy, nhắc nhở chính hắn hiện tại có bao nhiêu bất lực.

Hắn không muốn hỏi kết quả của lão ngũ hiện tại như thế nào, cưng khôngmuốn đi quản những chuyện hắn đã quản suốt mấy thập niên qua, nếu hắncứng rắn hơn, dù thất bại, cũng không thất bại đến như lúc này

Trang Thư Tình quan sát bình máu và bình nước muối, thấy còn lại mộtchút., lập tức liền tiến lên nói: “Mọi người nên tránh mặt một chút, Ôncông công, hoàng hậu nương nương, nhị vị hậu hạ hoàng thượng giải quyếtchuyện gấp, phải cẩn thận một chút, không nên đụng vào mấy thứ này, nhất là kim.”

Nàng nói rất tự nhiên, những người khác trong phòng ngược lại có chút không được tự nhiên.

Trang Thư Tình dẫn đầu đi ra ngoài, cũng dắt theo Bạch Chiêm.

Mặt trời rất dịu, khiến nàng cảm thấy rất ấm áp thoải mái, Trang ThưTình không nhịn được ách xì một cái, chỉ hận không thể biến ra một cáigiường nằm lên ngủ một giấc.

Chu Tri Sâm đến bên người nàng hỏi,, “Chỉ cần thay máu phụ hoàng sẽ tốt lên sao?”

Trang Thư Tình cũng không cho hắn một đáp án chắc chắn,”Ta kì thực cũngkhông biết rõ loại độc này, theo lý giải của ta, hoàng thượng không cầnăn giải dược, mà đang dùng một lối tắt để giải độc,tạm thời sợ là khôngthể khôi phục lại như ban đầu, Chu Tề mang ngự y đến xem thử rồi mớiquyết định được, thử xem có thể kê được phương thuốc hữu dụng nàokhông?”

Lại ách xì một cái, mắt có chút cay cay, hơi nước vờn quanh hốc mắt,xiêm y trên người lại rách nát, khiến nàng thoạt nhìn có chút đángthương, Chu Tri Sâm không nhịn được nói: “Ta đến chỗ cung phi mượn mộtkiện xiêm y đến cho ngươi đi, trong cung không thiếu nhất chính là thứnày.”

Trang Thư Tình cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân mới giật mình, nhưng mànàng vẫn cự tuyệt, “Không cần, ta không quen mặc xiêm y của người khác,Chỉ Cố cũng không thích mùi lạ.”

Vế sau mới là nguyên nhân chính đi, Chu Tri Sâm biết điều cũng không nói thêm nữa, hai người này ràng buộc có bao nhiêu sau, hắn mỗi khắc đều có nhận thức mới.

Bạch Chiêm nắm chặt lấy tay Trang Thư Tình, như là không nghe thấy lời của Chu Tri Sâm.

Không bao lâu liền nghe thấy tiếng Ôn ĐỨc truyền đến, “Đã tốt lắm.”

Trang Thư Tình giống như không có việc gì đi đến bên giường, nhìn lênhai bình truyền, còn lại không nhiều, nàng đang đợi một bình máu mới tới mới tiếp tục rút máu của hoàng thượng.

Nhưng mà người đã tỉnh lại, trước khi động thủ, nàng ngẩng đầu nói: “Hoàng thượng, sẽ có chút đau, ngài kiên nhẫn một chút.”

Hoàng đế miễn cưỡng cửa động thân thể, nàng hiểu ý, xuống tay không hề do dự.

Nhưng mà hoàng thượng cơ bắp buộc chặt, trước khi hạ kim xuống tĩnh mạch nàng xoa nhẹ nơi đó một chút, cảm giác được người đã thả lòng mới đamkim vào, tay kia đè lại phía trước.

Bạch Chiêm thấy thế, lập tức 1tiến lên hỗ trợ.

“Hoàng thượng, thả lỏng.” Nói xong, Trang Thư Tình bắt đầu lấy máu,hoàng hậu từ nãy đến giờ vẫn như người ẩn hình, lúc này mới kìm lòngkhông đậu tiến lên lau mồ hôi cho hoàng thượng, lại xoa bóp chỗ cánh tay bị xanh tím của hoàng thượng.

Hoàng đế nhìn nàng, nhất thời thất thần, không không biết là đang có một cây kim đang đâm trong người hắn.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, người đến hẳn là không ít, TrangThư Tình nghĩ là người thái y viện tới, cũng không để ý, hiện tại nhânthủ không đủ, người truyền lời không có một cái, vẫn là Chu Tri Tiếuchạy tới nhìn thoáng qua, sau đó trở về nói: “Nương nương các cung đến.”

Hoàng hậu trầm mặt, thay một cái khăn khác cho hoàng đế sau đó nói: “Ta đi.”

Việc này Trang Thư Tình cũng chỉ mang tâm xem náo nhiệt, nhưng mà nàngcũng không nghĩ tới, hoàng hậu ôn nhu lại đối với các phi tần cường thếnhư vậy, qua nhiên, người vẫn không chỉ có một mặt.

Thanh âm càng lúc càng ôn áo, Chi Tri Sâm chán ghét nhăn mày lại, hắn ra phủ nhiều năm, mẫu phi mấy năm trước cũng đã qua đời, đối với ngườitrong cung trước giờ tranh thủ tình cảm cũng không nhìn trong mắt.

Ôn Đức tiếp được ánh mắt của hoàng thượng, lập tức sửa sang lại quần áo đi ra ngoài.

“Hoàng thượng có lệnh, hiện tại không gặp bất kì ai, các vị nương nươngmời trở về, hoàng hậu nương nương, hoàng thượng mời ngài vào.”

Hoàng hậu là người chưởng quản phượng ấn, cũng không vì dựa vào cái nàymà địa vị có gì cải biến, nhưng lần này, hoàng thượng ở trước mặt các vị phi tần cho nàng chỗ dựa.

Điều này nói lên cái gì, không cần nghĩ cũng biết.

Ma ma đỡ tay đột nhiên cảm thấy hoàng hậu dùng sức, tuy rằng đau, nhưngkhóe miệng ma ma lại hiện lên ý cười, nương nương cười cùng cũng kếtthành chính quả, “Ôn công công chậm đã.” Một nữa tử trang phục lộng lẫy, nhan sắc không thắng được hoàng hậu đoan trang, nhưng tuổi trẻ nên càng có vẻ diễm lệ, nhưng ở trong mắt Ôn Đức, từ tối hôm qua hoàng hậu cùngmọi người trông nom hoàng thượng mới càng trân quý, hiện tại đến khoe mẽ làm cái gì?

Vì vậy hắn chỉ chầm chậm quay đầu, dùng ánh mắt cực nhạt nhìn nàng.

Bởi vì trong lòng nữ tử vốn có tư tâm mà không cẩn thận che dấu trongmắt, một mặt quan tâm tiến lên hai bước, “Ôn công công, thiếp thân không có ý gì khác, chỉ là muốn nhìn hoàng thượng một chút, cho dù xa xa quan sát cũng được, mong Ôn công công thành toàn.”

“Nương nương thứ tội, hoàng thượng không có ý muốn gặp chúng nương nương, mong các vị nương nương trở về đi.”

“Ôn công công! Tả chỉ xác định hoàng thượng không có việc gì xong lập tức liền đi, sao ngươi không thể thành toàn cho chúng ta?”

Ôn Đức khom người, thái độ thể hiện rõ ràng, xoay người đỡ hoàng hậu trở về phòng, khiến cho nữ tử kia tức đến hộc máu.

Đầu như bị rút hết lý trí, thế nhưng cắn răng đi theo, Ôn Đức và hoànghậu không ngờ tới nàng thế như lớn gan như vậy, nhất thời không chút ý,chờ đến khi phản ứng thì đã muộn.

“A!”

Trang Thư Tình hoảng sợ, tay run lên, bình máu ‘Phanh’ một tiếng rơixuống đất, chai nát bấy, máu tươi văng ra, không biết là tức hay gấp,sắc mặt đều đen hoàn toàn.

“Đây là bình máu cuối cùng! Thanh Dương Tử vẫn còn chưa đưa tới!”

Bạch Chiêm đỡ nàng ngồi xuống, tay phải vung lên một cái, nữ nhân kia ôm ngực đổ máu không thể tin ngã xuống, muốn hét lên nhưng yết hầu cũngđồng thời bị cắt đứt.

Nhưng một người chết còn chưa đủ, mấy vị nương nương ở bên ngoài nghethấy tiếng la, phảng phất như có được chỉ thị, đồng loại chạy vào, ChuTri Sâm biết tình huống hiện tại không tốt, đang định đuổi người đi đểchay ra lấy bình máu mới, chợt nghe thấy Bạch Chiêm dùng giọng nói âmlãnh nhất nghiến ra một câu: “Cút đi!”

Sát ý trong lời nói quá nồng, các nữ nhân đầu bị dọa.

Chu Tri Sâm cũng chất chấp, nhân cơ hội chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói, “Không muốn sống thì đừng vào.”

Bên trong, Trang Thư Tình đẩy tay Bạch Chiêm chạy đến bên giường, lượngmáu đã ở mức thấp nhất, nhìn Bạch Chiêm lắc đầu, “Không kịp, làm sao bây giờ.”

“Không thể ngừng?”

“Ngừng rồi sẽ không thể biết trước hậu quả.” Cổ họng Trang Thư Tình khôđáng, nuốt mấy ngụm nước miếng nói: “Độc này rất tà tình, càng về saucàng phát tán rất lợi hại.”

“Dùng của ta.” Chu Tri Tiếu cuộn ống tay áo đưa đến trước mặt nàng.

“Hôm qua đã lấy của ngươi rồi, hiện tại không thể tiếp tục lấy.”

“Sẽ chết sao?”

“Trang Thư Tình dừng lại một chút, hiểu ý, giống như nhìn một tiểu hàitử dũng cảm vỗ vỗ mặt hắn, “Hài tử ngoan, chỉ suy yếu một đoạn thờigian, bồi bổ lại là có thể.”

Chu Tri Tiếu đỏ mặt, chuyển đầu đi, vừa chuyển đầu lại nhìn thấy tầm mắt nhu hòa của phụ hoàng, lại chuyển đầu về.

Phản ứng đơn thuần như vậy, vào thời điểm này lại khiến người cảm thấy ấm lòng.

Hộp giải phẫu bị Thanh Dương tử cầm đi, Trang Thư Tình mở hộp của hắnra, không chút ngoài ý muốn phát hiện một nửa hộp đều chứa đầu dụng cụgiải phẫu, công cụ lấy máu không chỉ một bộ.

Thì ra hộp thuốc của hắn lớn như vậy cũng rất tiện dụng!

Trang Thư Tình lúc này cảm thấy thật may mắn, may mắn có một Thanh Dương Tử yêu y thành si, nếu không có hắn, chỉ bằng nàng, có lòng như khôngcó dụng cụ cũng chỉ có thể bó tay.

Biết Chi Tri Sâm đã đi lấy máu, Trang Thư Tình chỉ lấy khoảng 200ml,số lượng như vậy cũng đủ để chống đỡ đến khi hắn trở lại.

Sau khi Chu Tri Tiếu đã chuẩn bị xong tâm lý, Trang Thư Tình bắt đầu rút máu, sau đó lại nhanh chóng chuyển hướng về phía giường, mọi người đềubận rộn làm việc của mình.

“Mắt ta có chút hoa, Chỉ Cố, chàng cầm máu này đối chiếu với máu trước xem có gì khác nhau hay không.”

Bạch Chiêm cầm ống máu, mang ra chỗ sáng quan sát một chút, “Khác biết không lớn, nhưng quả thật đã nhạt hơn.”

Trang Thư Tình cười khổ, đặt mông ngồi trên giương rồng, “Cho nên mớinói độc này vô cùng bá đạo, một khi dừng lại, máu sẽ hoàn toàn bị chuyển hóa, ta cũng không dám tưởng tượng hậu quả.”

Chu Tề đúng lúc này trở về, người của thái y viện đều được tuyển rấtchặt chẽ, trước khi cho người vào đã sớm cánh cáo không được truyền ramột tiếng.

Thấy được vết máu ngoài cửa, hắn nhìn thoáng qua liền chuyền tầm mắt,nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Trang đại phu hắn sửng sờ một chút.

“Chu ngự y, người đến rồi?”

“Vâng? Đúng vậy, mọi người đều đến.”

“Các ngươi chờ một lát, vừa rồi có chút ngoài ý muốn… Tam Tử, mau, bìnhmáu.” Nói được một nửa, Trang Thư Tình liền nhìn thấy Tam Tử vội vàngchạy đến cầm lấy bình máu, tốc độ so với vừa rồi nhanh hơn rất nhiều.

Tam Tử lau mồ hôi giải thích, “Có chút vấn đề, rất nhiều người không cónhóm máu phù hợp, Thanh Dương tử sợ chỗ này của ngài không thể tiếp tụcchờ, gấp đến độ kéo đám người vừa mới rút máu lại rút một lần mang đến.”

“Ta cũng làm vậy, lục hoàng tử hôm qua mới bị ta rút máu, vừa rồi lạirút một lần.” Trang Thư Tình cười khổ, phương diện này nàng thật khôngcó tư cách trách cứ Thanh Dương Tử cái gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.