Mắt hoàng đế đảo qua những thứ treo xung quanh giường, Ôn Đức hiểu ý,giải thích nói: “Ngài bị trúng độc vô cùng khó giải, ngay cả đệ tử chântruyền của Hữu Vọng chân nhân cũng không giải được, Trang tiểu thư vàThanh đạo trưởng tìm cách thay máu cho ngài, cũng may có tác dụng, lãonô biết ngài rất khó chịu, trong lòng khó chịu, cơ thể cũng khó chịu,nhưng ngài phải chịu dựng qua, vì ngài, công tử và Trang tiểu thư đã dốc mọi sức, công tử còn…”
“Đủ.” Bạch chiêm không muốn đem khuyết điểm của mình nói ra ngoài, liềnđánh gãy lời của Ôn Đức, nhìn người trên giường nói: “Ngài chỉ cần tốtlên, những cái khác không cần xen vào, là phúc thì không phải họa, làhọa thì không tránh khỏi.”
Đúng là phong cách của Chiêm Nhi, trong mắt hoàng đế hiện lên ý cười.
Rất nhanh, ý cười trong mắt liền biến mất không còn, hắn nhớ tời một nhi tử.
Trong các con trai, trừ Chiêm Nhi ra, hắn thích nhất là Ngũ Nhi, luôn tự hỏi ngày thường hắn đối với Ngũ Nhi không kém, nhưng không thể ngờđược, Ngũ Nhi là nhẫn tâm muốn lấy tính mạng hắn.
Trong lòng tâm tư ngoan độc nhưng lại biểu hiện ra không có gì khácthường ngày, quý phi cũng cười nói rôm rả với hắn, thật đáng buồn cười.
Vì sao lại trở nên như vậy? Nữ nhân ôn nhu hiểu ý năm đó đâu rồi, NgũNhi năm đó còn bi bô tập nói nhưng gan lớn dám kéo long bào đòi hắn ômđâu rồi? Sao lại trở nên ngoan độc như vậy?
Nói đến cùng, cũng là do ngôi vị hoàng đế đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nhan-thanh-doi/3290337/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.