Liên tục mấy ngày, Từ Giai Oánh đều đứng ở trong sân của nàng, đây là ý của tam ca.
Trong lòng nàng cũng có chút ngóng trông.
Đã là buổi tối, nàng cũng đã chết tâm, chuẩn bị trờ về nghỉ.
”Ngao ô!”
Không chút nghĩ ngợi, Từ Giai Oánh cũng bất chấp xiêm đã thoát một nửa, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trong viện là là con sói bạc uy phong lẫm lẫm đứng trước sân, trong miệng ngậm một bức thư.
Đưa tay nhận lấy, Từ Giai Oánh ngây ngốc nói một câu cám ơn.
Con sói bạc hô lên một tiếng, nhảy lên nóc nhà rời đ.
Trên phong thư viết ‘gửi Từ phu nhân’.
Từ Giai Oánh nhanh chóng chạy tới chỗ mẫu thân, trước cửa viện quay đầulại phân phó, “Đi tìm tam ca, nói tam ca đến chỗ của nương.”
”Vâng.”
Từ phu nhân một đêm không ngủ được, đang uống trà an thần, cầu nguyệntối nay có thể nghỉ ngơi tốt mấy canh giờ, nếu không khối thân thể nàycủa nàng sẽ không chống đỡ được.
Ngẩng đầu nhìn nữ nhi đi đến định lên tiếng hỏi, thấy phong thư trong tay nàng liền hiểu được.
Cho hạ nhân trong phòng ra ngoài hết, từ phu nhan vội vàng mở thư trong tay ra xem.
Dường như người viết thư không thể bỉnh ổn tâm tình nên chữ viết ngoáy rất nhiều, tâm tình cũng không an tĩnh như lần trước.
Từ phu nhân cẩn thận nhìn hai lần rồi đưa cho nữ nhi.
“Thật tốt quá, thật tốt quá, cha còn sống, cha còn sống…” Từ Giai Oánhvừa xem vừa cười, nhưng nhìn thấy lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nhan-thanh-doi/3290319/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.