Một đường từ Liễu phủ đến Trang gia tuy là trời mưa lớn nhưng trên đường không có khả năng sẽ không có người.
Nhưng mà lúc này, trên đường lại an tĩnh gần như tĩnh mịch.
Cùng một trang phục, cùng một dấu hiệu trên đại đao, đây là cấm vệ trong cung.
Trước nói bảo vệ, quay người liền chuẩn bị lấy mệnh, vị phụ thân cao cao tại thượng luôn miệng nói tin hắn cũng không hơn gì thứ này.
Bạch Chiêm vì loại nhận thức cha con này mà cảm thấy buồn cười, huyếtthống đúng là kỳ diệu, rõ ràng nhận thân nhân chưa đến năm năm, rõ ràngquanh năm suốt tháng cũng chỉ có mấy ngày ngắn ngủi ở chung, nhưng trong lòng hắn lại thật coi lão nam nhân đôi khi nhìn còn tịch mịch hơn hắnkia làm phụ thân
Trong lúc trầm mặc, một người tiến lên truyền lời, “Phụng mệnh thánhthượng, mang Trang Thư Tình đến kinh đô, mong công tử giao người đểchúng ta mang đi.”
”Ta không muốn đồng ý thì phải làm sao bây giờ? Các ngươi muốn làm thếnào? Giết ta? Hay là mang cả ta đi theo?” Không đợi hắn đáp lời, BạchChiêm tiếp tục nói: “Thiên hạ này không có người nào có thể giết đượcta, các ngươi, có tin không?”
Bị một ánh mắt phỏng chừng như không hề để ý những lại thị huyết đến tận cùng như vậy nhìn chằm chằm, ngực tên đầu lĩnh một trận co rút, khôngdám nói thêm lời nào nữa, lui ra phía sau vài bước, chắp tay nói: “Chỗnào đắc tội, thỉnh công tử thứ lỗi, lên.”
Đám người tam tử sao có thể để người khác làm càn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nhan-thanh-doi/3290283/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.