Cửa vừa mở ra, Từ phu nhân nhịn không được nhanh chóng tiến vào, run runcầm lấy bàn tay lạnh lẽo của nữ nhi, vỗ nhẹ hai cái, rốt cuộc khôngnhịn được nước mắt khóc lên, “Sao con lại ngốc như vậy, con đem haingười chúng ta đặt ở chỗ nào, yêu thương chăm sóc con nhiều năm như vậy, con sao có thể nhẫn tâm để chúng ta làm người đầu bạc tiễn người đầuxanh!”
Từ Giai Oánh nâng tay vuốt gương mặt đã xuất hiện nép nhăn do năm tháng, “Sau này sẽ không, nương, nữ nhi muốn về nhà.”
”Tốt, về nhà, chúng ta về nhà.” Từ phu nhân xoay người liền muốn gọi người đi vào.
Từ Giai Oánh cầm lấy tay nàng, nhìn về phía Trang Thư Tình, “Trang thần y, tình huống của ta, có thể trở về nhà không?”
”Không nên cử động mới tốt.” Từ phu nhân lập tức có chút lo lắng, TrangThư Tình lại nói: “Nhưng tâm tình của bệnh nhân mới là điều quan trọngnhất, tâm tình tốt, cơ thể mới có thể mau chóng khang phục, tận lực cậnthận một chút là được.”
”Aiz, ta lập tức đi chuẩn bị.” Từ phu nhân nâng bước liền đi, đến khitới cửa mới nhớ tới từ nãy đến giờ vẫn chưa cảm tạ vị cô nương đã cứulại tính mạng của con mình, vội vàng quay đầu lại, ngữ khí trịnh trọngnói: “Ân cứu mạng của Trang thần y, Từ gia chúng ta nhớ kỹ không quên,mặc kệ là thời điểm nào, chỉ cần là Trang thần y, cửa lớn của Từ gialuôn rộng mở.”
”Đừng gọi ta thần y, trong lòng sẽ không thoải mái, đây là việc mà đại phu nên làm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nhan-thanh-doi/3290259/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.