Hướng Tả không dám trở về nhà chưởng quầy như lúc trước, liếc mắt nhìn về phía công tử.
Trên mặt Bạch Chiêm lúc này đều là vẻ không hiểu, hắn thật sự khônghiểu, vì sao rõ ràng là hắn đang giúp nàng, nàng cũng biết mình đanggiúp nàng, nhưng sao lại mất hứng?
Nhưng vấn đề này có thể từ từ nghĩ sau đi, “Trần Nguyên, ta nhớ hình như có một loại thuốc có thể khiến cho tóc của người ta rụng hết phảikhông?”
Trong lòng Trần Nguyên vang lên một tiếng, “Công tử là muốn...”
”Nhàn rỗi như thế, vậy thì đi làm chút việc cho nàng đi, đợi khi nào thuốc phát tác thì nói cho ta biết. “
”Vâng.” Trần Nguyên ẩn ẩn có chút hưng phấn, haizz, thật sự là hắn nhàn rỗi đến mốc meo rồi.
Bạch Chiêm đứng ở xa nhìn tấm lưng của Trang Thư Tình.
Hắn không dám đến gần, theo hiểu biết của hắn với nàng, có lẽ nàng sẽcảm kích một mảnh hảo tâm của hắn, nhưng nàng sẽ không nhận lấy, cũnggiống như chuyện trong cửa hàng này vậy.
Nàng nói thiếu nợ ân tình của hắn, nhưng lại không có nửa phần cao hứng, vì vậy, phần ân tình này nàng không muốn nhận, chỉ là vì hắn đã làm,nên nàng không thể không tiếp nhận.
Cho nên nàng tức không được, giận không xong, chỉ có thể hờn dỗi.
Chậm rãi đi một lúc, hắn cũng có thể lý giải được một chút suy nghĩ củamình, không có người nào dạy hắn làm thế nào để lấy lòng một tiểu cônương, hắn chỉ hành động theo bản năng giống như tiểu động vật đánh dấuđịa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nhan-thanh-doi/3290220/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.