Linh quang chợt lóe, Trần Nguyên liếc mắt nhìn công tử, quyết định thử mộtlần, “Công tử, nghe nói Trang cô nương mỗi ngày đều mang theo Tiểu sóicon kia ra ngoài.”
Bạch Chiêm nâng nâng cằm, “Ngươi muốn nói cái gì.”
Trần Nguyên kiên trì nói: “Thuộc hạ nhớ rõ ngày ấy Trang cô nương rõràng đã lên xe ngựa, lại đột nhiên đi ra ngoài nhìn một lượt xung quanh, cuối cùng phát hiện ở trong tay hộ vệ Liễu gia có một con sói con bịthương, thuộc hạ không hiểu, đã lên xe ngựa thì tại sao nàng lại biếtcon sói kia bị thương? Chẳng lẽ là có cảm ứng?”
”Vậy thì sao?”
Nuốt nước miếng một cái, Trần Nguyên tận lực để mình có thể đứng thẳng, “Nếu như Trang cô nương biết Võ quốc gặp tai hoạ...”
”Nàng sẽ không biết.” ánh mắt Bạch Chiêm nhìn Trần Nguyên có chút lạnh,“Đó là do nàng ở trên đường cứu giúp một tiểu cẩu thôi, vì cuộc sống của bản thân sau này nàng sẽ không đi quản mấy việc như vậy, ngươi thật sựcho rằng nàng là người quá thiện lương vì người khác mà bỏ qua cuộc sống của mình.”
Như thế nào...
Rõ ràng là vào thời điểm này sẽ tiếp tục ra tay cứu giúp sao? như thếnào lại liên quan đến con sói của Trang cô nương? Con người chịu khổ sao có thể thờ ơ? Đây là cái đạo lý gì?
Bạch Chiêm gợi lên môi mỏng, đúng là khó có khi nở nụ cười, “Hội NguyênPhủ mặc dù phồn hoa, nhưng không phải không có những đứa trẻ làm khấtcái trên đường, lại càng không phải có người sống không nổi, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nhan-thanh-doi/3290212/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.