Chương trước
Chương sau
Giữa trưa chủ nhật, Hoa Hân gọi ba vị hàng xóm đến phòng cô dùng cơm, thì ra là ba đứa bé đã mang toàn bộ bữa ăn lẩu cua của nhà hàng Đế Vương nổi tiếng đến lấy lòng cô, một mình cô không thể ăn hết nên gọi mọi người đến nhà mình cùng nhau hưởng thụ.

Vừa nghe thấy có đồ ăn ngon, Kiều Quỳnh An, Đinh Tử Ninh, Lạc Đình Đình ngay lập tức đến chỗ Hoa Hân báo danh, bốn người phụ nữ vừa hưởng thụ bữa trưa đắt giá cao cấp, vừa vui vẻ nói chuyện phiếm

"Tớ thấy rồi nha. . ."

Hoa Hân lấy cùi chỏ chọc chọc một bên Kiều Quỳnh An, đổi đề tài, trở nên mập mờ.

Kiều Quỳnh An đang cố gắng dùng tay lột con tôm to, nghi ngờ hỏi Hoa Hân: "Cậu thấy cái gì cơ?"

Không đầu không đuôi, nào biết cô nàng đang nói cái gì.

"Trai đẹp, tớ nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đến không thể đẹp hơn từ phòng cậu đi ra nha! Lúc đối mặt với tớ còn rất lịch sự gật đầu, trò chuyện vài câu."

Kiều Quỳnh An đang đem con tôm to đã lột xong vừa mới chấm mù tạt đưa vào miệng, nghe thấy câu nói của Hoa Hân, cô sửng sốt đến mức bị sặc, mãnh liệt ho khan.

"Khụ, khụ, khụ. . ." cô dùng sức vỗ ngực, Lạc Đình Đình lập tức mang nước uống đưa lên.

Cô bị sặc đến mức nước mắt đều chảy ra ngoài.

"Hắn, hắn nói gì với cậu?"

Kiều Quỳnh An vừa tức giận vừa buồn bực, cô không cho phép Đỗ Phương Cần qua đêm ở chỗ cô, sau khi hai người hoan ái xong, không bao lâu thì đuổi hắn đi, không nghĩ tới lại bị Hoa Hân bắt gặp.

Hoa Hân nhún nhún vai, "Đã nói rằng cá tính cậu tương đối mơ hồ, phải cần có những người hàng xóm như bọn mình thông cảm nhiều hơn, chiếu cố nhiều hơn."

Thực sự là gà mẹ, ai cần hắn quản những thứ này a. . . Kiều Quỳnh An cảm thấy rất quẫn.

"Như đã nói, người đàn ông kia. . . chậc, chậc, thật là cực phẩm, không lời nào để nói." Hoa Hân than thở làm cho Đinh Tử Ninh và Lạc Đình Đình vô cùng hiếu kỳ.

"Thực sự rất đẹp trai sao?"

"Ừ, phải nói là vô cùng tuấn mỹ, ngũ quan không thể xoi mói được gì, vóc dáng cũng không thua kém, Điều mà làm cho người ta phải thét chói tai chính là trên người hắn toát ra hơi thở chán trường, tóc của hắn có chút ẩm ướt, có chút lộn xộn, cằm có một ít râu, ăn mặc tuỳ ý nhưng không mất đi phẩm vị. . ."

Hoa Hân như đang ca tụng công đức gì đó, nghe thấy vậy da đầu Kiều Quỳnh An tê dại, chỉ thiếu bước chưa vùi đầu vào trong nồi lẩu đang bốc khói nghi ngút ở trước mặt.

"Trời ạ, Quỳnh An, cậu đi đâu mà tìm được loại cực phẩm Ngưu Lang đặc biệt như thế này, mau 'có của ngon vật lạ chia sẻ cho chị em' nói cho tớ biết."

Trở về từ Mỹ, cá tính phóng khoáng của Đinh Tử Ninh hào hứng bừng bừng.

"Phốc ——" Đổi lại Lạc Đình Đình thiếu chút nữa đem canh trong miệng phun ra ngoài.

"Tử Ninh, tớ nghĩ anh chàng đẹp trai kia hẳn không phải là 'Ngưu Lang'." Lạc Đình Đình quá rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này của Quỳnh An dung hợp cả nét mặt xấu hổ cùng ngượng ngùng là đang đại biểu cho cái gì.

Đó là biểu tình rất muốn đem đầu mình vọt lên bức tường trước mặt. . . Đừng hỏi cô làm sao biết, bởi vì gần đây cô cũng có tâm tình như vậy, chính là cách một ngày sau khi lên giường cùng chồng cũ.

"Không sai, Ngưu Lang hẳn sẽ không dặn dò chúng ta phải đặc biệt chiếu cố Quỳnh An." Hoa Hân vẻ mặt nghiền ngẫm nói. "Hắn chắc là 'bạn trai cũ' đã chia tay như trong miệng cậu từng kể có đúng hay không?"

Kiều Quỳnh An ngượng ngùng gật đầu.

"Ah, hắn làm sao biết chỗ ở mới của cậu, tớ tưởng các cậu đã không còn liên lạc?" Tử Ninh có chút nghi hoặc.

"Có trời mới biết có một vài người đàn ông chính là thần thông quảng đại."

Trả lời là Lạc Đình Đình, bởi vì chồng trước của cô cũng chính là loại người như thế.

"Những cái này hẳn không phải là trọng điểm đi." Hoa Hân trực tiếp nói vào chủ đề, "Nguyên nhân trước đây cậu rời đi không phải vì hắn cùng bạn gái cũ nối lại tình xưa, cho nên mới dứt khoát quyết định chia tay sao?"

"Tớ chỉ là không kháng cự được hắn mà thôi." Kiều Quỳnh An rất bất đắc dĩ, cũng rất mệt mỏi.

Đinh Tử Ninh vỗ vỗ trán. "Quỳnh An, cậu đừng bị mắc lừa, thứ mà loại đàn ông này muốn chỉ là thân thể của cậu, lần sau nếu mà hắn lại tới, cậu ngàn vạn lần không được mở cửa."

Mặt Kiều Quỳnh An đỏ ửng, xem ra mọi người dường như đều biết cô cùng Đỗ Phương Cần lên giường.

"Tớ sẽ không mở cửa." cô nhất định sẽ giữ vững quyết tâm của mình.

Lạc Đình Đình ngược lại giữ vững cách nhìn nhận không giống như vậy.

Dù sao cũng đã trải qua một cuộc hôn nhân, cô hỏi Kiều Quỳnh An: "Cậu xác định bạn trai cậu thực sự nối lại tình xưa với bạn gái cũ sao? Hay chỉ là do cậu hoài nghi?"

Lạc Đình Đình hỏi vào trọng điểm, chỉ thấy Kiều Quỳnh An đem cái trán cao đẹp của mình vốn đã cúi thấp lại càng hạ xuống thấp hơn.

"Ách, kỳ thực. . . tớ cũng không có được chứng thực. . . nhưng tớ hoài nghi. . ."

"Hoài nghi là có, nhưng cũng có thể không có." Hoa Hân không hổ là "tinh phẩm lão bản nương lão luyện" nói: "Vì sao cậu lại hoài nghi vậy, nói nghe một chút, bọn tớ giúp cậu phán đoán."

Kiều Quỳnh An thấy trên áo sơ mi của Đỗ Phương Cần có dính mùi nước hoa của phụ nữ, còn phát hiện ra danh thiếp có tên họ trùng với tên họ của bạn gái cũ, đã vậy cố ý né tránh cô nghe điện thoại, . . ., nói ra sự tình làm cô hoài nghi.

Kết quả có hai ý kiến trái chiều nhau.

"Không sai, đích xác có mờ ám." Đinh Tử Ninh đứng về phía Kiều Quỳnh An.

"Không không không, tớ lại cảm thấy chưa chắc, nếu hắn có danh thiếp của cô ta, có thể họ chỉ là liên lạc với nhau vì công việc mà thôi." Hoa Hân cùng Đinh Tử Ninh bất đồng ý kiến.

"Suy luận của Hoa Hân không phải là không có khả năng, chỉ là tiếp xúc trong công việc rất có thể sẽ chuyển thành tình cảm riêng tư, huống chi bọn họ lại là người yêu cũ a!" Lạc Đình Đình bình tĩnh phân tích.

"Không sai." Đinh Tử Ninh gật đầu như giã tỏi nói "Khả năng này là rất cao."

"Các cậu quá 'khéo lo trời sập rồi' rồi, tớ đối với vị đẹp trai kia tương đối có lòng tin, hắn không phải loại người sẽ quay đầu ăn cỏ cũ." Hoa Hân dành cho Đỗ Phương Cần sự ủng hộ cao độ.

Kiều Quỳnh An, Đinh Tử Ninh cùng Lạc Đình Đình, ba người sáu con mắt nghi ngờ đều phóng lên người cô.

"Tại sao cậu mới chỉ gặp qua hắn có một lần, lại có lòng tin như vậy đối với hắn?" Đinh Tử Ninh nghi hoặn hỏi.

Hoa Hân nhún nhún vai. "Đó là một loại cảm giác, tớ mở cửa hàng cũng coi như đã gặp qua nhiều loại khách hàng, nhìn người rất chuẩn xác, cho nên Quỳnh An, nghe lời của tớ, đi hỏi hắn đi, hỏi cho rõ ràng rồi hãy quyết định có muốn hay không thẳng thắn chia tay, huống hồ. . . đàn ông đẹp trai như vậy, không muốn thật sự quá đáng tiếc, ha ha ha."

Lạc Đình Đình cùng Đinh Tử Ninh hừ cô, nói cô quá tự cảm không lý trí.

"Nhưng mà như đã nói qua. . ." Đinh Tử Ninh tràn ngập hiếu kỳ, "Hắn thật sự tuấn mỹ đẹp trai như Hoa Hân hình dung, làm cho chảy nước miếng sao?"

Kiều Quỳnh An rất thành thực gật đầu, "Là thật, luận về bề ngoài mà nói, tớ quả thực không xứng với hắn."

"Tớ xin cậu, nói cái gì mà hợp với không hợp, những cái này đều là cảm nhận của người ngoài, các cậu nói chuyện yêu đương là chuyện của chính các cậu, không cần phải để ý đến suy nghĩ của người khác." Hoa Hân rất không cho là đúng.

Điểm này Lạc Đình Đình cùng Đinh Tử Ninh đều đồng ý.

Kiều Quỳnh An rơi vào suy tư, Hoa Hân nói không sai, cô có phải hay không nên ở trước mắt Đỗ Phương Cần chứng thực, nhưng nếu thực sự là sự thật? Đỗ Phương Cần thừa nhận trước mặt cô, hắn cùng Chu Lỵ Á lại vui vẻ cùng nhau, vậy cô có thể tiếp nhận sao?

Không, cô sợ rằng không thể.

"Anh về đi, em sẽ không mở cửa."

Đã có lần cảnh cáo đầu tiên của Đỗ Phương Cần, Kiều Quỳnh An cơ trí học theo, khi hắn xuất hiện trở lại, cô liền đem hắn chặn ở ngoài cửa.

Đỗ Phương Cần có chút mặt xám mày tro.

Trước đó hắn có nói qua kêu cô trước khi mở cửa phải có cảnh giác, để tránh mở cửa cho người lạ hoặc người xấu, thế nhưng hắn cái gì cũng không nói, cô lại đem hắn chặn ở ngoài cửa.

"Em không mở cửa, anh sẽ đứng gác ngoài cửa, cho đến khi nào em mở cửa mới thôi."

Đỗ Phương Cần nói được làm được, hắn vậy mà lại đứng dán vào cửa, chậm rãi đem người hạ xuống, ngồi trên sàn nhà.

Kiều Quỳnh An nóng nảy, hắn tại sao có thể như vậy, nếu như đợi một chút nữa bị các cô nàng Hoa Hân nhìn thấy. . . Sợ rằng cô có chạy cũng không thoát khỏi trận pháo kích tra hỏi.

Bị bất đắc dĩ, Kiều Quỳnh An không thể làm gì khác hơn là mở rộng cánh cửa lần thứ hai cho Đỗ Phương Cần đi vào.

"Anh rất vô lại."

"Em cũng không phải là ngày đầu tiên quen biết anh."

Nói cũng không sai, từ ngày đầu tiên bắt đầu quen biết hắn, cô cũng đã nhận thức được công lực vô lại của hắn.

"Anh lại tới làm gì?"

Lần trước ở trên ghế sô pha "dụ dỗ" cô, lần này cô tuyệt đối phải "tử thủ cương vị" không để cho hắn vượt Lôi Trì một bước.

Đỗ Phương Cần hướng theo tầm mắt Kiều Quỳnh An nhìn lên sô pha, nhìn lại nơi hai người đã hoan ái kích tình lần trước, biết trong đầu cô lúc này đang nghĩ cái gì, ha ha, hắn đem ý cười len lén giấu đi.

Lúc này hắn tựa như đã trộm qua tinh mèo, thưởng thức qua mùi vị lại không khống chế được muốn quay lại hưởng thụ lần nữa.

"Anh chạy ở bên ngoài cả ngày, cơ thể thật là hôi, có thể để cho anh đi tắm trước được không?" Nói xong, liền rất chủ động đi tới phòng tắm, lại vừa đi vừa cởi quần áo.

"Không được. . ."

Kiều Quỳnh An nhanh chóng đuổi theo, vừa vặn đỡ lấy quần áo hắn đang cởi ra.

"Anh không có quần áo để thay, làm sao tắm rửa?"

Ách, Kiều Quỳnh An thực là muốn tự vả vào miệng của mình, hắn có hay không có quần áo thay không phải là vấn đề có được hay không, mà là hắn tắm rửa ở chỗ cô để làm gì, mà lại đi tắm như chuyện đương nhiên.

"Quần áo giặt sạch sẽ, phơi khô một chút, ngày mai là có thể mặc."

Lúc này trong tay Kiều Quỳnh An đã nhiều hơn một, hai, ba, bốn thứ, bao gồm cả đồ lót của hắn.

Cô thật là muốn thét lên chói tai ——

"Muốn tắm cùng nhau sao?" Đỗ Phương Cần thấy Kiều Quỳnh An còn đứng ở cửa phòng tắm, hắn hiên ngang phơi bày cơ thể, mời cô.

Kiều Quỳnh An trừng mắt, vội vàng quay người lại, ôm quần áo trốn lên sân thượng giặt đồ

Đỗ Phương Cần nhìn theo bóng lưng đang hốt hoảng chạy trốn của cô, không chút kiêng kỵ cười rộ lên.

Sự tình tại sao lại phát triển đến mức này?

Đỗ Phương Cần ở chỗ của cô tắm rửa xong, ăn cơm xong, lại leo lên giường của cô ngủ.

Cô hoàn toàn bị hắn nắm mũi dắt đi.

"Anh đi ngủ trên sô pha." Co đẩy hắn.

"Em nhẫn tâm để cho anh ngủ trên sô pha sao?" Hắn lại dám lộ ra biểu tình đáng thương."Ghế sô pha của em nhỏ như vậy, ngủ cả đêm khẳng định ngày mai sẽ bị đau lưng."

". . ."

Kiều Quỳnh An thực sự rất hối hận đã mở cửa cho tên vô lại này vào.

Cô ôm lấy chăn bông, "Vậy em đi ngủ trên sô pha là được."

Đỗ Phương Cần níu lấy góc chăn bông của cô, "Chăn bông chỉ có một cái, em cầm đi, vậy anh phải làm thế nào?"

Kiều Quỳnh An lại muốn thét lên.

Nơi này là phòng cô thuê, giường của cô, chăn bông của cô, thế nhưng tại sao hắn lại giống như là chủ nhân vậy?

Đỗ Phương Cần biết Kiều Quỳnh An sắp phát điên, hắn khẽ kéo cả chăn bông lần Kiều Quỳnh An vào trong ngực mình.

"Đừng phân nữa, cái giường này khá lớn, chúng ta ngủ chung chẳng phải là được rồi sao." Đây chính là chủ ý của Đỗ Phương Cần.

Kiều Quỳnh An đem chăn bông quấn ở trước ngực, "Được, nhưng anh không được làm loạn."

Đỗ Phương Cần ngược lại cũng rất quả quyết gật đầu đáp ứng.

Sau khi nhận được cam đoan, Kiều Quỳnh An mới nguyện ý cùng hắn ngủ trên một chiếc giường.

Bọn họ phân chia giường thành hai bên như ranh giới sông Ngân Hà, ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi —— đây là lúc mới bắt đầu.

Mười phút sau, Đỗ Phương Cần quyết định, hắn đã cho cô đủ thời gian để chuẩn bị, hắn vận sức chờ phát động, hoả tốc xoay người kéo gần khoảng cách, đem cô áp chế ở dưới thân.

Kiều Quỳnh An chỉ cảm thấy một hồi choáng váng cùng giường rung động, mở hai mắt, đã thấy Đỗ Phương Cần đem khuôn mặt tuấn mỹ đặt ở trước mặt mình, hướng về phía cô cười, trong nụ cười bao hàm cả mùi vị dục vọng.

Phản ứng không kịp, lời nói đã bị nuốt chửng khi hắn nhiệt tình dùng lưỡi hôn cô.

Bọn họ tựa như thuốc nổ, chỉ cần chạm nhẹ toàn bộ sẽ nổ tung, vẫn cố gắng tránh không đụng vào nhau vì biết, một khi đã chạm thì sẽ bùng nổ rất đáng sợ

Lưỡi của hắn khích lệ dụ dỗ cô, cám dỗ sự nhiệt tình của cô.

Trong phút chốc, cô bị hòa tan, toàn thân như lửa cuồng nhiệt thiêu cháy.

Cô dựa vào hắn, móng tay bấm vào tấm tưng trần của hắn.

Toàn thân Đỗ Phương Cần vốn trần chụi, vật nam tính trong quần lót sớm đã nhô lên cứng rắn.

Hắn kéo áo ngủ của cô xuống, tham lam mút sự ngọt ngào của cô, quyến luyến.

Cô phát ra tiếng rên rỉ tựa như cổ vũ.

"Thích như vậy phải không?" Hắn biết là cô thích.

Đầu lưỡi của hắn lượn vòng đảo quanh, cảm thụ cô cứng rắn lên, giống như một bộ vị nào đó trên cơ thể của hắn.

Dừng lại ở chỗ nhũ hoa no đủ của cô quyến luyến một lúc lâu, môi hắn mới không cam lòng rời đi, tay hắn thay thế cho môi, âu yếm vuốt ve nhũ hoa mềm mại của cô.

Môi trượt xuống tới bụng bằng phẳng của cô, tinh tế nhàn nhạt hôn xuống.

Cô phát ra những tiếng rên rỉ thân mật, không tự chủ giãy dụa thắt lưng, từ hai bên tai cảm nhận một cỗ âm thanh tinh tế giữa hai bắp đùi truyền đến, dục vọng của cô nổi lên mãnh liệt như vậy, ngay cả bản thân cũng bị hù sợ.

Bàn tay của hắn di chuyển tới giữa chân cô, ngón tay dính hương vị của cô, hắn đưa vào trong miệng nếm mút.

"Không, đừng như vậy." Cô nhìn thấy, e lệ muốn tách rời khỏi.

Hắn tại sao có thể làm ra loại động tác khiến cho người ta xấu hổ như vậy!

"Rất ngon."

Hắn cố ý, không để cho cô xoay chuyển tầm mắt.

"Anh thật là muốn ăn nhiều hơn nữa." Hắn tà ác khiêu khích nói.

Cô che miệng hắn lại, không cho phép hắn nói thêm nữa.

Không thể nói, hắn đổi thành hành động thực tế.

Bá đạo dùng hai tay banh mở đầu gối của cô, hắn làm cho cô hoàn toàn loã lổ ở trước mặt hắn.

"Đẹp quá."

Hắn cong người xuống, giống như nô bộc nhún nhường nằm rạp giữa hai chân cô, lộ ra đầu lưỡi, thận trọng liếm lấy tiết dịch ngọt ngào của cô.

Khoái cảm ở giữa hai chân cô bị giày vò, cắn môi dưới, khó chịu rên rỉ.

Đầu lưỡi của hắn như là xuân dược cũng là độc dược, làm cho thân thể của cô giống như có ngàn vạn con kiến đang đốt.

Cô sắp điên rồi, khoái cảm đột nhiên cuốn lấy toàn thân làm cho cô hít thở không thông.

Cô từng ngụm từng ngụm hô hấp: "Nhanh, cho em." cô muốn hắn.

"Em muốn cái gì?" Kỳ thực hắn cũng sắp nổ tung, nhẫn nại chờ cô mở miệng.

"Em muốn." Cô nói không nên lời, chỉ có thể thò tay ra cầu xin, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cái kia của hắn, "em muốn cái này."

"Như em mong muốn!" Hắn đi vào trong cô, tiến quân thần tốc đến chỗ sâu nhất.

Cô chặt chẽ di chuyển theo hắn, hai chân kẹp lấy mông hắn, để hắn lưu động đưa vào. Trong tiếng hét chói tai cảm thấy sự co rút của cô, dẫn cô leo lên cao trào.

Ban đêm, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Đỗ Phương Cần, lòng Kiều Quỳnh An chìm xuống.

Cô nên hỏi sao?

Rất sợ.

Nếu hỏi, Đỗ Phương Cần có trả lời thành thật hay không? hay là lừa dối?

Hoa Hân nói không sai, thay vì suy đoán lung tung, không bằng hỏi cho rõ ràng.

Thế nhưng, cô thực sự rất sợ.

Nói một cách thẳng thừng, đều là do cô quyến luyến với phần tình cảm này, còn có cô không tự tin vào bản thân mình.

Vì sao hết lần này tới lần khác là Chu Lỵ Á chứ, nếu là người khác, có thể cô sẽ có dũng khí đứng ra vì tình yêu của mình hăng hái chiến đấu, nhưng Chu Lỵ Á. . .

Cô rất rõ ràng Đỗ Phương Cần đã từng yêu Chu Lỵ Á tới mức nào, cô cũng rất rõ ràng Chu Lỵ Á là một mỹ nhân xinh đẹp vô cùng quyến rũ.

Đem ra so sánh với Chu Lỵ Á, cô thực sự một chút tự tin cũng không có.

Ài! Kiều Quỳnh An lại lâm vào tình trạng bất lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.