Nằm viện nửa tháng, cậu thực sự không thể chịu thêm được nữa! Không khí ở bệnh viện lúc nào cũng toàn mùi thuốc khử trùng, lại thêm sự tĩnh mịch như chết chóc, ngoài ra cậu còn sợ người khác phát hiện ra bí mật của cậu, sợ họ thấy cơ thể dị dạng của cậu.
Dù bọn họ bị Trình Hi uy hiếp cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thấy, nhưng cậu cảm nhận rất rõ ràng ánh mắt nghi hoặc của họ. Cậu không thể tự lừa dối bản thân là không có chuyện gì.
Cậu liên tục yêu cầu Trình Hi, cũng có thể nói là cầu xin hắn, Trình Hi cuối cùng cũng đáp ứng cho cậu về nhà.
Nhưng ở nhà lúc nào cũng người giám sát, ngay cả ngủ cũng có người, chỉ trừ lúc Trình Hi cùng cậu ngủ. ( oài ta nghi ngờ, hok lẽ lúc tiểu Thụy đi wc cũng có người canh, như thế ha ha… )
Vốn tin tưởng Trình Hi sẽ không biết cậu cố ý ngã, nhưng nhìn thái độ của hắn, có thể tự hỏi hắn có hay không đã biết, nên mới ngày đêm giám sát cậu. Nhưng nhìn ánh mắt của hắn lại không giống như đã biết, bởi vì tính cách của hắn rất không tốt, khó chịu hay giận dữ liền lập tức bộc lộ ra.
Cậu càng lúc càng mơ hồ, cậu phải biết rõ ràng, để còn tìm cơ hội làm sẩy thai lần nữa.
“ Kia.. Anh có phải hay không giận tôi bị ngã…” Cậu cắn môi, quyết định trực tiếp hỏi hắn! Hắn vừa nằm lên giường, đã nhanh chóng thiếp đi.
Hắn chậm rãi mở mắt, cậu mới phát hiện khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong/1304117/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.