Buổi tối, vì dỗ dành Khương Nguyệt, tôi bị mẹ nhốt vào nhà kho tối tăm.
Ngày hôm sau, tôi bị sốt nhẹ, cố gắng chịu đựng sự mơ hồ trong đầu rồi viết một bài dự thi mới.
Một tháng sau danh sách thí sinh lọt vào vòng bán kết được công bố, tôi và Khương Nguyệt đều có tên.
Chị ta chặn tôi trong phòng tự học không có người:
"Tiểu Huỳnh, đừng uổng phí sức lực nữa, mày không thắng được đâu."
Vẫn là vẻ mặt bình tĩnh mọi ngày, nhưng không khó để tôi nhìn ra sự khó chịu trong mắt Khương Nguyệt.
"Đừng sủa loạn nữa."
Tôi lạnh lùng nói, đẩy chị ta ra ngoài, lấy một hộp sữa trong máy bán tự động.
Đến khi trả tiền thì gặp Chu Hoài.
Ngày hôm ấy, sau khi anh ta đưa Khương Nguyệt về nhà, tôi đã đề nghị chia tay.
Lúc ấy Chu Hoài cười nhạo một tiếng:
"Người nên nói chia tay hẳn là tôi chứ?"
Nhưng chờ cho đến khi tôi thực sự đi xa rồi quay đầu thì thấy anh ta đứng yên tại chỗ, nhìn thẳng về phía tôi.
Trong ánh mắt Chu Hoài, dường như có vẻ mơ hồ chợt lóe lên rồi biến mất.
......
Tuy nói ra lời chia tay rất quả quyết, nhưng nỗi đau trong lòng tôi là thật.
Trong cuộc đời này, tôi mãi mãi không thể bằng được Khương Nguyệt.
Chu Hoài là người đầu tiên ra sức lấy lòng tôi.
Tôi tưởng anh ta là một người đặc biệt.
Thế mà cuối cùng vẫn dễ dàng bị Khương Nguyệt cướp đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-xao-khac-luc-a-khoa-diem/3030975/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.