Sau khi công bố kết quả, Giang Xuyên biết được thì rất vui.
Anh ta mời cả trường uống Starbucks, ngoại trừ tôi.
"Đom đóm sao có thể so được với mặt trăng đây?"
"Có vài người trời sinh nên ở trong vũng bùn, mãi mãi cũng đừng nghĩ đến chuyện ngoi lên."
Mọi người uống đồ uống hắn mời, đương nhiên đều hùa theo hưởng ứng.
Tôi hỏi mẹ:
"Con bị dị ứng đậu phộng, mẹ nhớ suốt mười năm mà, tại sao ngày hôm đó lại bỏ bơ đậu phộng vào?"
Bà ấy không dám nhìn vào mắt tôi, lẩm bẩm:
"Vội quá nên quên mất."
Cha tôi đập bàn, quát mắng tôi:
"Không thích thì tự nấu mà ăn!"
(...)
Chỉ còn 3 tháng nữa là đến kỳ tuyển sinh đại học, tôi chuyển ra khỏi nhà, thuê một căn trọ nhỏ gần trường.
Vị trí trọ rất hẻo lánh, mỗi đêm sau khi tan tiết tự học buổi tối trở về, tôi đều phải dùng đèn pin soi đường, kinh hồn bạt vía mà đi.
Khoảng thời gian đó tôi căn bản không nhớ tới Khương Nguyệt, ngày ngày liều mạng thức khuya cày đề, tóc tai cũng rụng gần hết.
Niềm tin cuộc sống của tôi, chính là không thể gặp khó khăn mà từ bỏ.
Đêm trước kỳ tuyển sinh đại học, mẹ tôi đột nhiên đến gặp tôi.
Bà ấy nói xin lỗi, nấu cho tôi một bàn thức ăn rồi vỗ vai tôi:
"Tiểu Huỳnh, cố lên."
Nhưng tôi không dám ăn một miếng nào cả.
Đến đêm, trước khi đi ngủ, tôi cẩn thận kiểm tra đồng hồ báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-xao-khac-luc-a-khoa-diem/3030971/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.