[2] Người đàn ông mặc áo trắng
Khuôn mặt của người đàn ông đó rất tỉnh xảo, nhìn không giống người phàm trần, một phần mái tóc dài như mực được chia ra dùng cành trúc buộc lại phía sau, trên cành trúc dùng làm trâm cài kia còn có hai chiếc lá trúc màu xanh ngọc bích. Dáng người hắn thon dài cao dong dỏng, bộ quần áo màu trắng phức tạp trên người khiến hắn càng giống một vị tiên.
Đằng sau hắn là một ngôi nhà bằng trúc và người đàn ông này đang vun xới trên mảnh đất có hàng rào tre bao quanh trước nhà, động tác cầm cuốc rất chậm rãi. Mặc dù đó chỉ là một động tác tùy ý, nhưng khi hắn làm lại toát lên sự nhã nhặn và vẻ đẹp không thể diễn tả được.
Phương Tĩnh Dư nhìn đến ngơ ngẩn sau đó cứng đờ muốn lùi lại, cô sợ hãi rằng kẻ này là đồng bọn với đám người muốn bắt giữ cô. Nhưng còn chưa kịp động đậy, cô đã thấy chàng ta đột nhiên ngước mắt lên, nhìn cô với vẻ rất bình thường, Phương Tĩnh Dư đứng đó bất động như một con ếch bị rắn nhắm tới.
“Phiền.” Một lúc lâu sau, người nọ mới lẩm bẩm nói. Sau đó, hắn cầm cuốc và đi về phía ngôi nhà trúc, hoàn toàn không thèm để ý đến Phương Tĩnh Dư.
Thái độ này của hắn khiến Phương Tĩnh Dư yên tâm. Cô nghĩ có lẽ mình không chạy trốn được và hẳn là nên tìm một nơi để ổn định tạm thời.
Ngoại trừ nơi trước mặt này, hình như cô cũng chẳng có lựa chọn nào khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-noi-thanh-co-nam-chinh-la-ho-ly/2928309/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.