Lời này nói ra vô cùng kín kẽ, ngay cả Lý Hữu Nhân cũng không bắt bẻ được gì. Chỉ là không một ai chú ý thấy, sau khi ta nói xong, khóe mắt của Lý Hữu Nhân bỗng chốc tối sầm lại.
Đêm đó Lý Hữu Nhân không ở lại cung Ngọc Đức. Sau khi hắn đi, Hoàng hậu nương nương sai người gửi tới một hộp Đông châu. Nhìn những viên trân châu to như hạt nhãn, trong mắt ta tràn ngập nụ cười đầy tham vọng.
Trời, sắp biến sắc rồi.
18.
Tiếng vang đòi lập Tam hoàng t.ử làm Trữ quân ngày một cao. Triều thần mỗi ngày đều dâng tấu sớ, nhưng Hoàng đế vẫn chần chừ không hạ quyết định.
Và rồi, một biến cố không ai ngờ tới đã xảy ra. Quốc sư cư nhiên tạo phản.
Trong đêm tiệc đoàn viên vào đêm ba mươi Tết, Quốc sư dẫn theo binh mã của Tuần Phòng Doanh bao vây toàn bộ hoàng cung. Lý Hữu Nhân nhìn Quốc sư, tức giận đến mức toàn thân run rẩy: "Lũ loạn thần tặc tử, ngươi dám tạo phản sao?"
Quốc sư cười gằn: "Ngươi muốn lấy mạng cả tộc ta, lẽ nào ta phải đứng yên để mặc cho tên hôn quân như ngươi tàn sát sao? Đằng nào cũng c.h.ế.t, chi bằng liều c.h.ế.t một phen! Hôn quân, ngươi khiến thiên hạ lầm than, ngươi mới là kẻ đáng c.h.ế.t!"
Ta thản nhiên ngồi một bên chứng kiến màn kịch nực cười này. Quốc sư tạo phản vốn là chuyện tất yếu, chỉ có một mình Hoàng đế là không nhìn thấu. Lão không muốn phản, cũng có kẻ ép lão phải phản.
Quốc sư tự đắc cho rằng điều động vệ binh trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-cua-hoang-de/5075924/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.