Trịnh Ức ngây người ra. Trước đó, cô có nghe Ương Ương nhắc qua vẫn đề thuê chung, nhưng từ sau khi cô bạn này bước vào nhà Khánh Trần, cô tưởng rằng hai người kia ở chung rồi, còn thuê chung nhà với mình làm gì nữa? Có điều cô không ngờ được, đối phương lại quay lại hỏi chuyện thuê phòng. Trịnh Ức nắm chặt lấy túi quai xách của mình, không biết phải làm sao: "Cậu thật sự muốn thuê sao? Cậu vào đây ngồi một chút, căn phòng có hơi lộn xộn, cậu đừng để ý." Cô định đến trung tâm luyện thi, nhưng Ương Ương bỗng nhiên đến làm khách, nên đành từ bỏ ý định đến trung tâm luyện thi trong đầu. "Có dép đi trong nhà không? Không mình lại làm cho sàn nhà bẩn." Ương Ương nói. "Không cần đâu, sàn nhà cũng không sạch mấy." Trịnh Ức nói: "Với lại. . . trong nhà cũng không còn dép đi bên trong." Ương Ương ngạc nhiên, cô nhìn lại căn phòng, thật sự chỉ có một đôi dép. Trong phòng, trên ghế salon, giường đều có quần áo của chủ nhà. Có điều nhìn qua khá chỉnh tề, cũng không đến nỗi bẩn thỉu. Trịnh Ức dõi theo ánh mắt Ương Ương. Khuôn mặt bỗng nhiên đỏ ửng lên: "Bởi vì chiều nào cũng học về muộn, cho nên không kịp dọn dẹp. Bình thường, mỗi dịp cuối tuần mình sẽ dọn dẹp lại một lần." "Căn phòng này thuê bao nhiêu tiền một tháng?" Ương Ương tiện tay giúp Trịnh Ức thu dọn hai chiếc áo khoác đang vắt trên salon, bỏ gọn vào một chỗ. "2200 tệ." Trịnh Ức nhỏ giọng nói: "Nhưng căn phòng này chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách thôi." "Không sao, mình ngủ phòng khách được rồi." Ương Ương nói: "Chỉ có điều chiếm mất không gian vốn có của cậu." "Hay là cậu ngủ phòng ngủ cũng được." Trịnh Ức nói: "Con người mình dễ sống, ngủ ở đâu đều được." "Không cần đâu." Ương Ương ngồi tại ghế salon tủm tỉm cười: "Mình ngủ tại phòng khách có thể giảm chút tiền thuê nhà được không? Theo mình tính, tiền thuê nhà là 2200, mình trả 1000 cậu 1200. Còn tiền điện, tiền nước, tiền sinh hoạt phí. . . chúng ta chia đôi." Không biết tại sao, khi Trịnh Ức nghe mình trả hơn 200, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cô lo lắng, Ương Ương nhìn thấy hoàn cảnh của mình khó khăn, sẽ có cảm giác thương hại, đứng ra đóng phần lớn tiền nhà. Nếu làm vậy, cô sẽ vô cùng xấu hổ. Cô cũng có lòng tự trọng của riêng mình, nên không muốn nhận lòng thương hại không cần thiết từ người khác. Cũng vì có lòng tự trọng đó, cô thề sẽ phải học cấp ba, rồi thi vào một trường đại học tốt. Lúc này, Trịnh Ức nhìn người bạn trước mặt, không nhịn được bèn hỏi: "Vừa rồi mình. . . hình như thấy cậu vào nhà bạn học Khánh Trần? Mình còn tường hai người là một cặp chứ. . ." "Không phải, không phải." Ương Ương mỉm cười vẫy vẫy tay: "Chúng mình không phải một đôi." Trịnh Ức tò mò: "Mình nhìn hai người, rất giống quen nhau từ lâu rồi. Các bạn học còn bàn tán, cậu ấy chuyển trường đến đây là vì cậu. Với lại, mọi người nói bạn học Khánh Trần có chút lạnh lùng, giống như không muốn nói chuyện với ai khác, cũng không muốn hoà nhập với mọi người. Bạn học Khánh Trần. . . là người như thế nào?" Ương Ương im lặng. Thật ra, cô chính là một trong số những người hiểu rõ Khánh Trần nhất trên thế giới này. Ngay buổi chiều hôm nay, khi cô nhận ra trường lực của Lý Thúc Đồng không giống bình thường, đã biết được thân phận người này đặc biệt. Một Bán Thần vô cớ biến mất khỏi nhà tù số 18. Một người mà khiến tất cả các tổ chức và thế lực điên cuồng. Mà người ấy chẳng thèm để ý. Bởi vì vậy, Ương Ương cuối cùng đã xác định được, Khánh Trần chính là 'người chơi cờ' tại Thế Giới Bên Ngoài. Mặc dù, cô không biết, tại sao Khánh Trần có thể thay đổi gien của mình? Vì sao phải cùng Lý Thúc Đồng rời khỏi nhà tù số 18? Nhưng đây là sự thật. Trịnh Ức nhìn vẻ mặt Ương Ương, tò mò nhỏ giọng hỏi: "Hai cậu có quan hệ thế nào vậy?" Ương Ương suy nghĩ rồi nói đùa: "Mình là con cờ của cậu ta." Trịnh Ức ngạc nhiên: "Vợ. . . Bà xã?" Khu thứ 4, thành phố số 18. Khu vực này, nằm sát khu vực trung tâm thành phố, cũng là nơi náo nhiệt nhất của thành phố vào ban đêm. Ban ngày, tại ba khu trên sẽ phồn hoa nhất, nhưng về đêm dần trở nên yên tĩnh. Với lại, lực lượng cảnh sát tập trung 2/3 tại ba khu đó, nên khu vực đó muốn náo nhiệt cũng rất khó xảy ra. Đến lúc này, dù là con cháu tập đoàn, con cháu những người giàu có 6 khu phía sau, hoặc là những loại người ăn chơi, hay nhân vật có chút máu mặt đều đổ dồn về khu vực khu 4. Nơi này tập trung sòng bạc, quán ăn đêm, biểu diễn, . . . Giống như những chỗ ăn chơi tốt nhất của thành phố này đều được đặt ở bên trong khu 4. Qua 12 giờ đêm, tất cả những đèn neon dày đặc ở đây bừng sáng lên, giống như những chùm pháo hoa nở rộ. Những động cơ của xe siêu tốc, liên tục vang lên trong từng góc phố. Đây là thời đại toàn dân đi xe điện, nhưng vẫn sẽ có những con nhà giàu đam mê dòng xe động cơ diesel 12 thì, cùng sự hưng phấn khi nghe tiếng động cơ gầm rú. Cho nên, trong 21 hãng xe nổi tiếng của Liên Bang, vẫn có 7 công ty duy trì công nghệ động cơ diesel. Có điều, những hãng xe này chuyên cung cấp cho đám thiếu gia ăn chơi, khiến cho doanh số hàng năm cũng chỉ có mấy trăm chiếc. Lúc này, có một đội xe đi từ ba khu trên tiến vào khu 4. Bởi vì con đường phía dưới cũng không phải rộng lớn lắm, nên bọn họ lơ lửng từ trên trời hạ xuống, dần dần che lấp từng ánh đèn neon. Trên đầu là hình con cá voi màu tím, lơ lửng trên không trung. Phía dưới siêu xe được tráng bạc, giống như mặt kính. Khiến mọi người như ở trong giấc mộng. Khung cảnh ngập tràn ánh sáng xanh tím, nguy nga lộng lẫy. Nam Canh Thần đang ngồi ở ghế lái phụ, yên lặng ngắm nhìn mọi thứ. Hôm qua, bọn họ mới được quân đội Liên Bang hộ tống trở về thành phố số 18. Hôm nay, Lý Y Nặc đã kéo cậu ta đến ngắm nhìn cuộc sống về đêm. Lý Y Nặc ngồi trên ghế lái, đã ngừng chế độ lái tự động, thành thạo cầm vô lăng điều khiển. Không biết cô cố tình hay cố ý, đã đặt bàn tay phải lên đùi Nam Canh Thần nói: "Cậu đến Thế Giới Bên Trong lâu như vậy, mà tôi còn chưa dẫn cậu ngắm nhìn cuộc sống về đêm tại Thế Giới Bên Trong. So sánh với vẻ lộng lẫy của đèn neon bên ngoài, thì thi đấu hắc quyền dưới lòng đất mới khiến tôi có chút hứng thú." Nam Canh Thần mệt mỏi nói: "Đã là nửa đêm rồi, không thể ngủ một giấc ngon lành sao?" "Không được." Lý Y Nặc cười nói: "Cuộc sống về đêm giờ mới bắt đầu." "Với lại, người hacker mà cô nói kia đã bắt được chưa vậy?" Nam Canh Thần nói: "Hứa cho tôi học tập hacker, mà kết quả người dạy cũng đều chưa nhìn thấy." "Bắt được, bắt được rồi. Tên đó đang trốn ở trong thành phố số 17, lúc bắt được tên đó, thì ra thằng nhóc này muốn đột nhập vào hệ thống của Lý thị, lấy đi một hiệp ước nào đó." Lý Y Nặc cười: "Hiện tại, tôi đang cho người áp giải tên đó đến thành phố số 18, vài ngày nữa là đến nơi rồi." Lúc này, đội xe đã tới một toà nhà, có kiến trúc hình tròn, giống như một sân bóng cỡ lớn. Nhìn từ bên ngoài, có thể hiểu người xây dựng nên khu vực này, dựa theo sân cách đấu thời la mã. Trong đó có hại vị Quyền Vương, cấp Lục Địa Tuần Hàng đang ở trong lồng hình bát giác, đánh nhau vô cùng kịch liệt, hình ảnh đó chân thực vô cùng. Thời điểm bọn họ đánh nhau, có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi rơi xuống rất rõ ràng. Trước cổng, đã có một đội bảo vệ mặc đồ tây tiến lại tiếp đón. Trong đó có một cô gái trẻ tuổi, mặc một chiếc áo sườn xám màu vàng xinh đẹp. Cô đi một đôi giày cao gót sáng chói, phát ra tiếng cộp cộp, đang lại gần xe của Lý Y Nặc: "Mấy ngày trước còn thấy báo chí đưa tin cô dẫn đầu đội săn thú, không ngờ nhanh vậy đã trở về. Tôi rất nhớ cô đấy." Lý Y Nặc thoải mái bước ra khỏi xe, sau đó đặt vào tay lên mông cô gái, bóp bóp vài cái: "Muốn tôi cũng không được, nói bảo vệ đậu xe cẩn thận cho tôi." Lúc này, Nam Canh Thần mới từ từ bước ra khỏi xe, mặt mày ngơ ngác ngắm nhìn xung quanh. Lý Y Nặc thấy vậy bèn lại gần cậu ta nói: "Tôi và cô ta chỉ vô tình gặp nhau chơi đùa, cậu đừng để ý." Nam Canh Thần suy nghĩ, câu nói này cứ như mình khó chịu lắm không bằng? Mọi người còn đang nói chuyện, đội xe phía trên cũng đã có người xuống xe, Lúc này, Lý Y Nặc lại gần, cầm lấy tay một cô bé, mỉm cười giới thiệu cho Nam Canh Thần: "Tiểu Vân, đây chính là người chị đã nói với em, Nam Canh Thần." "Chào anh." Lý Đồng Vân ngoan ngoãn nói. Lý Y Nặc thấy vậy bèn giải thích cho Nam Canh Thần: "Đây là em gái của tôi, Lý Đồng Vân. Cậu đừng thấy em ấy còn nhỏ mà coi thường. Cô bé này vô cùng thông minh đấy." Cả Lý Đồng Vân và Nam Canh Thần đều có cảm giác như gặp ở đâu rồi, nhưng không sao nhớ nổi. . . Hai người nhìn nhau không nói gì, trong lòng đều có suy nghĩ, không biết đối phương có phải là lữ khách thời gian hay không. . . Một đoàn người đi vào, người bình thường muốn đi vào sẽ bị bảo vệ kiểm tra. Cách đây vài năm, có một người táng gia bại sản vì cá độ nên đã nổ súng bắn vào người trên võ đài. Có điều, Lý Y Nặc thuộc dạng khách Vip, có đường đi riêng biệt, muốn vào trong cũng không phải phức tạp như vậy. Nam Canh Thần hỏi: "Đêm nào nơi đây cũng có thi đấu sao?" "Đương nhiên." Lý Y Nặc nói: "Nơi này đầy rẫy những con bạc tan cửa nát nhà, hay một đêm thành người giàu có, còn có cả đám con ông cháu cha tiêu tiền như rác." Hơn nữa là máu me và tình dục. Lý Y Nặc giải thích: "Từ thứ hai đến thứ năm, nơi này giành cho việc đấu võ. Chỉ cần cậu cảm thấy mình đủ mạnh, có thể đăng ký thi đấu." "Thứ 6, thứ 7, chủ nhật thì sao?" Nam Canh Thần hỏi. "Nhưng ngày đó sẽ dành cho các tuyển thủ có tiếng, lúc ấy người đến xem sẽ càng đông hơn." Lý Y Nặc trả lời. Một đoàn người tiến vào trong phòng, ở bên ngoài cửa có 12 hai tên bảo vệ đứng đó. Đây chính là thực lực của tập đoàn. Bên trong phòng, có một chiếc ghế bằng lông cừu bao quanh phòng. Phía trước có trang bị một màn hình cảm ứng ba chiều, để cho người xem lúc nào cũng có thể lại gần tiến hành cá độ. Lý Y Nặc nói với một em gái phục vụ đang mặc bộ quần áo hình thỏ bên cạnh: "Cho tôi một chén Thành Phố Đẫm Máu, còn cho Bảo Bảo một chén Wisky quả thông. . ." Bảo Bảo? Cô gái mặc bộ quần áo thỏ ngạc nhiên, sau đó cô nhìn Lý Đồng Vân hỏi: "Tiểu thư Y Nặc, Whisky quả thông có nồng độ cồn rất cao. Bạn nhỏ không nên uống." Nam Canh Thần do dự một lúc rồi nói: "Bảo Bảo là tôi. . ." Nhân viên phục vụ: "? ? ?" Nhưng vào lúc này, Lý Y Nặc ngây người nhìn ra bên ngoài cửa kính thuỷ tinh. Nam Canh Thần dõi theo ánh mắt của cô cũng ngây người ra. Cậu ta nhìn thấy Khánh Trần và người trung niên kia. Hai người đều mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, một người cầm theo chén đồ uống, đang đứng tại cầu thang phía đông bắc. Người trung niên và Khánh Trần đang nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn chỉ trỏ về phía hai tuyển thủ đang đấu võ dưới kia, kiểu khinh thường vô cùng. Trong lồng bát giác phía dưới võ đài, hai tuyển thủ hắc quyền đánh nhau đến mức máu chảy khắp người. Không có trọng tài, cửa đã được khoá cứng, nếu một người không nằm xuống, cửa sẽ không mở ra. Người bên trong sống hay chết còn phải dựa vào ý thích của đổi thủ, hoặc người quản lý khu vực hắc quyền quyết định. Bình thường, người quản lý sẽ không muốn nhìn thấy tuyển thủ chết đi, bởi như vậy sẽ mất đi một người kiếm tiền cho gã. Nhưng nếu người xem quá phấn khích, người quản lý sẽ ra hiệu cho người thắng. Đây là một nơi cảm xúc quyết định hết mọi thứ. Gã nhất định sẽ để những con bạc kích thích cực độ. Lý Y Nặc chăm chú nhìn Khánh Trần, nhưng không sao nhận ra người bên cạnh là ai. Cô đoán đó là Lý Thúc Đồng, nhưng khuôn mặt lại không giống. Chẳng lẽ là một nhân vật nào đó bên trong Hằng Xã? Đột nhiên, hai người Khánh Trần quay người lại, đi vào trong khu vực quản lý thi đấu. Lý Y Nặc nín thở, cô nhìn chằm chằm vào màn hình thông báo trận đấu. Hơn 10 phút sau, Lý Y Nặc và Nam Canh Thần Đồng thời hô lên, trên màn hình bỗng nhiên xuất hiện tin thức tuyển thu thi đấu tiếp theo. Và một trong hai người đó, bất ngờ xuất hiện một tên giả của Khánh Trần, Khánh Tiểu Thổ. Người này được xác định ở Hạng Gà để thi đấu. Sau khi tin tức đổi mới được thông báo toàn bộ sân thi đấu. Tất cả các đường ống thông với khu vực đấu võ đều được thả ra một lượng oxi tinh khiết, để đề cao lượng không khí cho toàn bộ khán giả. Mấy phút sau, dân cờ bạc lại khôi phục thể lực, tinh thần tràn đầy. Điều này có nghĩa, đêm nay sẽ có người mới ra sân. 'Người mới ra sân', những chữ này vừa được hiện lên đã khiến toàn bộ khán giả trở nên điên cuồng, tiếng hoan hô vang lên đến cả cái bàn cũng rung theo. Sau khi đẳng cấp thi đấu được đưa ra, có hai trường hợp xảy ra. Một là có người mới sẽ tham gia mấy trận đầu để phân cấp độ. Hai là một người mới bị vứt vào trong lồng bát giác. Với tuyển thủ mà nói dù là trường hợp nào, thì tối nay cũng là tối vô cùng nguy hiểm. Những năm trước, cấp độ Lục Địa Tuần Hàng, cũng bắt đầu bằng một đêm như vậy. Nói chung một tuyển thủ mới xuất hiện, càng khiến đám cờ bạc mong chờ. Giây phút này, chỉ có Lý Y Nặc vô cùng kích động. Có lẽ người khác sẽ không biết, nhưng cô rất rõ đoạn thời gian Lý Thúc Đồng và Trần Gia Chương càn quét khu vực hắc quyền. Với một Kỵ Sĩ, nếu ở giai đoạn bước qua cánh cửa sinh tử thứ nhất và thứ hai, sẽ chọn hắc quyền là nơi để tăng kinh nghiệm thực chiến. Lý Y Nặc nín thở nhìn vào khu vực lồng bát giác. Cô bỗng nhiên cảm nhận, mình sẽ được chứng kiến một đời Kỵ Sĩ mới được sinh ra. Điều này còn kích thích hơn nhiều so với sự kiện tại vùng cấm kỵ 002. Bởi vì cô đã bỏ qua sự phát triển của Lý Thúc Đồng và Trần Gia Chương, cũng bỏ qua việc Khánh Trần leo lên vách núi Thanh Sơn. Lần này, cô không thể bỏ qua được. Lý Y Nặc không hề ngồi xuống, cô đứng ở trước tấm kính lớn trước phòng, nhìn xuống võ đài kiên nhẫn chờ đợi. Cô nói với Nam Canh Thần: "Theo nguyên tắc, đêm đầu tiên cao nhất chỉ có thể đánh lên tới Hạng Hổ. Cấp Lục Địa Tuần Hàng sẽ được dời đến ngày thi đấu vào thứ 7. Vậy tôi sẽ đặt 1 triệu, đêm nay cậu ta sẽ vượt qua được cửa ải này." Bên trong khu vực thi đấu hắc quyền có rất nhiều cách đặt cược, cũng có thể đặt Khánh Trần gục ngã ở trận thi đấu thứ mấy. Nam Canh Thần nhìn qua màn hình thông báo tỉ lệ đặt cược: "Cược cậu ta vượt qua, một ăn mười bảy. Hạn mức cao nhất có thể đặt là 500 nghìn." "Sao lại là 500 nghìn? Tôi nhớ không có hạn mức cao nhất mà?" Lý Y Nặc hỏi. "Đây là chú ý của người quản lý, thông báo hạn mức cao nhất là 500 nghìn." Nam Canh Thần giải thích. "Ít vậy sao? Xem ra mấy tên quản lý hắc quyền đã dò được tin tức, sợ tuyển thủ thuộc hàng cao thủ đây mà." Lý Y Nặc nhíu mày: "Vậy cược 500 nghìn." Bên trong phòng vừa đưa ra số tiền cược thì từ phía ngoài, người quản lý đã uốn éo đi vào bên trong. Đây chính là cô gái đã đón bọn họ ở trước cửa. Chỉ thấy cô gái này mỉm cười nói: "Tiểu thư Y Nặc cược tiền dứt khoát như vậy sao? Chẳng lẽ, cô nhận ra người này à?" Cô gái có mái tóc được làm xoăn kiểu cuốn lô lớn, đôi môi đỏ mọng vô cùng gợi cảm. "Mũi của cô cũng thính thật đấy. Làm sao? Sợ người ta là cao thủ? Sợ mình phải mất nhiều tiền sao?" Lý Y Nặc cười lạnh: "Chuyện mình không nên hỏi, thì đừng nên hỏi." Cô gái cười nói: "Ngài xem ngài nói kìa? Không phải tôi chỉ quan tâm chút xíu thôi sao? Tôi chỉ qua đây chào hỏi ngài một chút, chúc ngài ăn chơi vui vẻ, có một đêm thật thoải mái." Cô gái nói xong, bèn lắc lắc vòng eo đi ra ngoài. Sau đó, cô ra lệnh cho thuộc hạ đang đứng ở cửa: "Hạ mức cược vượt ải xuống thấp nhất cho tôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]