Trịnh Ức ngây người ra. Trước đó, cô có nghe Ương Ương nhắc qua vẫn đề thuê chung, nhưng từ sau khi cô bạn này bước vào nhà Khánh Trần, cô tưởng rằng hai người kia ở chung rồi, còn thuê chung nhà với mình làm gì nữa? 
 Có điều cô không ngờ được, đối phương lại quay lại hỏi chuyện thuê phòng. 
 Trịnh Ức nắm chặt lấy túi quai xách của mình, không biết phải làm sao: "Cậu thật sự muốn thuê sao? Cậu vào đây ngồi một chút, căn phòng có hơi lộn xộn, cậu đừng để ý." 
 Cô định đến trung tâm luyện thi, nhưng Ương Ương bỗng nhiên đến làm khách, nên đành từ bỏ ý định đến trung tâm luyện thi trong đầu. 
 "Có dép đi trong nhà không? Không mình lại làm cho sàn nhà bẩn." Ương Ương nói. 
 "Không cần đâu, sàn nhà cũng không sạch mấy." Trịnh Ức nói: "Với lại. . . trong nhà cũng không còn dép đi bên trong." 
 Ương Ương ngạc nhiên, cô nhìn lại căn phòng, thật sự chỉ có một đôi dép. 
 Trong phòng, trên ghế salon, giường đều có quần áo của chủ nhà. Có điều nhìn qua khá chỉnh tề, cũng không đến nỗi bẩn thỉu. 
 Trịnh Ức dõi theo ánh mắt Ương Ương. Khuôn mặt bỗng nhiên đỏ ửng lên: "Bởi vì chiều nào cũng học về muộn, cho nên không kịp dọn dẹp. Bình thường, mỗi dịp cuối tuần mình sẽ dọn dẹp lại một lần." 
 "Căn phòng này thuê bao nhiêu tiền một tháng?" Ương Ương tiện tay giúp Trịnh Ức thu dọn hai chiếc áo khoác đang vắt trên salon, bỏ gọn vào một chỗ. 
"2200 tệ." Trịnh Ức nhỏ giọng nói: "Nhưng căn phòng này chỉ có một phòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-cua-dem/924158/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.