"Chỉ sợ từ nay về sau, với thân phận lữ khách thời gian, ID Một Chú Vịt Nhỏ sẽ đi theo mày suốt đời." Khánh Trần làm bộ tiếc nuối nói.
Sắc mặt Nam Canh Thần không hề thay đổi nói: "Anh Trần, mày muốn cười thì cứ cười đi."
"Ha ha ha..."
Nụ cười này kéo dài tận 10 phút.
Bên trong nhóm lại gửi tới một tin nhắn: "Bạn học Chú Vịt Nhỏ sao lại không nói nữa rồi? Gia nhập vào nhóm mà không nói thì vào làm gì?"
Trương Tam đưa ra suy nghĩ của mình: "Hiện tại là 11 giờ 30 phút tối. Dựa theo tên ID này, có lẽ cậu bé còn đang đi làm..."
Khánh Trần ngạc nhiên: "Tên Trương Tam này phân tích có vẻ hợp lý..."
Nam Canh Thần ỉu xìu ngồi xuống ghế salon. Cậu ta do dự chút rồi nói: "Anh Trần, tao muốn biết, nếu tao tự sát mày có phải gánh chịu trách nhiệm hình sự hay không?"
"Đừng nên phí hoài tuổi thanh xuân của mình." Khánh Trần vuốt vuốt mặt, cố gắng lấy lại nét bình thường: "Tao nghĩ, chuyện mày gia nhập nhóm cũng không phải là chuyện xấu lắm. Đối phương biết mày là lữ khách thời gian, nhưng có lẽ còn chưa biết được thân phận của mày... Tại Thế Giới Bên Trong là gì."
Khánh Trần nói xong bèn liếc nhìn Ương Ương. Cô gái này đang ở đây, có một vài lời nói không thể nói rõ ràng được.
Dù sao, bọn họ còn chưa xác định được cô bé này là bạn hay địch. Khánh Trần không thể nói thân phận của Nam Canh Thần cho đối phương được.
Ương Ương thản nhiên nói: "Tôi biết mình là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-cua-dem/924149/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.