Tại trường cấp ba Hải Thành, thành tích học tập của Ương Ương chỉ ở mức trên trung bình. Trong khu vực thành phố cấp một, tại một trường chuyên học thần nhan nhản ở khắp mọi nơi, thành tích ấy chẳng đáng là gì. Nhưng, Ương Ương nổi tiếng trong trường học không phải vì thành tích học tập. Mà dựa vào thứ còn chói sáng hơn cả thành tích học tập, ví dụ như vô địch cuộc thi leo núi bằng tay không dành cho nữ WEG, á quân cuộc thi bắn cung dành cho nữ MCG, hay 16 tuổi đi xuyên qua Ấn Độ Dương, 17 tuổi từ phía nam Nepal leo lên đỉnh Everest. Điều này, đối với một học sinh mà nói, không chỉ ở trên phương diện tri thức mà còn phải có sự dũng cảm. Tại trường cấp ba Hải Thành, Ương Ương luôn đi một mình, đừng nói bạn nam, bạn nữ của cô ấy cũng rất ít. Trong ánh mắt người ngoài, cô luôn thể hiện cho họ thấy dáng vẻ đừng có mà lại gần. Bây giờ, vẫn là cô gái ấy, nhưng lại nói với Khánh Trần: 'Cậu mang mình về nhà?' Đây là chuyện gì xảy ra với sư tử hà đông vậy? Trong số người xung quanh, chắc chỉ mình Nam Canh Thần hóng hớt. Còn với hai người đã quá quen Ương Ương là Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân lại có cảm giác khác. "Vừa rồi Ương Ương nói gì?" Trương Thiên Chân vẫn còn ngơ ngác hỏi. Hồ Tiểu Ngưu trả lời: "Cô ấy nói, muốn Khánh Trần dẫn về nhà." "Vừa rồi Ương Ương nói cái gì?" Hồ Tiểu Ngưu: "..." "Chắc lại nghe nhầm rồi." Trương Thiên Chân khẳng định. Hai người nói xong câu này lập tức trở nên yên lặng. Bọn họ từng nhớ lời Ương Ương dặn qua: Đừng chọc Khánh Trần. Hiện tại, dựa vào hành vi của Ương Ương, Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân có điều suy nghĩ. Hai người hiểu ra rằng, hiểu biết của Ương Ương về Khánh Trần, hơn xa hai người biết. Mà quan hệ giữa Khánh Trần và Ương Ương cũng là như vậy. Lúc này, Ương Ương nói với Khánh Trần: "Trốn học không tốt." Khánh Trần nghiêm túc nhìn Ương Ương, sau đó nói: "Nhìn dáng vẻ của cậu, cũng không giống một học sinh ngoan ngoãn ngồi trong lớp học tập." "Cậu nói gì thì nói, đừng lấy dáng người ra để công kích." Ương Ương nhíu mày nói. "Nếu cậu không muốn trốn học, thì cứ ngoan ngoãn ngồi đây mà học." Khánh Trần thầm nói: "Còn mình không muốn lãng phí thời gian ở đây." Khánh Trần nói xong bèn vung tay thoát khỏi bàn tay Ương Ương đang nắm lấy mình. Hắn rời khỏi lớp không chút do dự. Bóng lưng của hắn như muốn nói: Phụ nữ chỉ làm khả năng xuất đao của mình chậm thêm. Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, Nam Canh Thần, tổ ba người hóng hớt âm thầm khen ngợi. Nhưng có điều vượt xa tưởng tưởng của ba người xảy ra. Khánh Trần vừa rời đi, Ương Ương cũng vội vàng thu dọn sách vở đứng dậy đuổi theo. Tổ đội hóng hớt yên lặng nhìn theo hai người dưới ánh trời chiều. Thiếu niên và thiếu nữ rời khỏi phòng học, đi dọc theo hành lang khuất dần sau những song cửa sổ bằng kim loại sáng loáng, cuối cùng không còn thấy gì nữa. Hồ Tiểu Ngưu nhớ lại thời điểm gặp Khánh Trần. Cậu ấy cũng tỏ ra kiêu ngạo, không muốn tiếp xúc bất kỳ một ai. Cậu ta nhớ tới thời điểm cha Khánh Trần muốn bán căn phòng, thái độ cậu ấy khi đó bình tĩnh và tỉnh táo vô cùng. Người bạn học này vẫn luôn có gì đó khác xa những bạn bè cùng lứa. Hồ Tiểu Ngưu do dự chút rồi quay qua hỏi Nam Canh Thần: "Có bạn nữ nào theo đuổi bạn học Khánh Trần không?" "Lúc mới vào lớp 10 thì có. Nhưng cậu ta chẳng quan tâm chút nào." Nam Canh Thần thở dài nói: "Sau này, bạn nữ ấy ngay cả nhóm của lớp cũng lặng lẽ bỏ đi." Hồ Tiểu Ngưu thở dài: "Ương Ương cũng giống như vậy." Có điều, hai người này thuộc loại người sống nội tâm, sao có thể ở cùng một chỗ được, chẳng lẽ là lấy độc trị độc trong truyền thuyết. Đến lúc này, Trương Thiên Chân vẫn chậm chạp chưa hiểu chuyện gì: "Tao vừa nằm mơ đúng không?" "Chắc là vậy." Hồ Tiểu Ngưu trả lời. Trên đường, Ương Ương sóng vai đi bên cạnh Khánh Trần. Cô tò mò hỏi: "Bạn học, tính cách của cậu luôn như vậy sao?" "Nếu như cậu xem chủ kiến là cá tính, vậy từ trước đến nay mình vẫn như vậy." Khánh Trần suy nghĩ rồi nói: "Nếu như việc mình muốn làm, người khác rất khó ảnh hưởng đến mình." "Không cần đắn đo xem người khác nghĩ thế nào sao?" Ương Ương tò mò. Bỗng nhiên Khánh Trần yên lặng, một lúc lâu sau mới trả lời: "Khi còn bé, chúng ta luôn nghe lời người lớn trong nhà, chào chú chào cô, hỏi han sức khoẻ. Nhất là khi tết đến, mặc dù bản thân rất xấu hổ nhưng vẫn phải làm việc này. Khi trưởng thành, bản thân sẽ để ý những lời nói xung quanh, có người cảm thấy mình tục tằn, có người cảm thấy mình kiêu ngạo. Cậu dần dần sẽ bị lời nói ấy làm cho thay đổi, nhưng kết quả cậu cảm thấy mình rất, rất không vui." Hắn nhìn cô gái nói: "Cuộc đời này ban cho ta sự sống, không phải sống cho người khác. Hay lo lắng, quan tâm đến lời người khác nói là năng lượng tiêu cực, còn sống tuỳ ý, sống theo ý mình lại bị đánh giá là ý thức kém." Ương Ương ngạc nhiên nhìn Khánh Trần: "Kiểu nhận thức này có rất ít người biết được." Lúc này, Khánh Trần đột nhiên hỏi: "Cậu cũng có mục đích khi tới trường quốc tế Lạc Thành đúng không?" "Vì sao hỏi như vậy?" Ương Ương nghiêng người qua hỏi. Khánh Trần lắc đầu: "Tôi có suy đoán của mình, chẳng mấy chốc sẽ thấy rõ thôi. Mục tiêu của người khác là Lưu Đức Trụ, nhưng mục tiêu của cậu chắc hẳn ở nhà tù số 18 có phải không?" "Cùng người thông minh ở một chỗ, nên cẩn thận hơn nữa mới được." Ương Ương cười cười. Hai người không hề nói toạc bí mật của nhau ra. Khi về tới nhà, Khánh Trần nói: "Ngày mai gặp lại." Ương Ương bĩu môi: "Nói không chừng chút nữa đã gặp mặt nhau cũng nên." Một mình Khánh Trần ở nhà, tự tay xào rau nấu cơm. Ban đầu, hắn dự định nấu một phần cơm, những ngẫm nghĩ thế nào vẫn nên làm cơm dành cho hai người. Sau khi hắn xào thức ăn xong, Khánh Trần đóng lại máy hút mùi, rồi bắt đầu đếm thầm trong lòng 10, 9, 8, 7... 3, 2, 1. Cốc cốc cốc, có tiếng gõ cửa vang lên. Trong lòng cửa hắn chẳng có chút gợn sóng nào, bước ra mở cửa. Bên ngoài chính là cô hàng xóm kế bên, đã thay bộ quần áo mặc ở nhà, nhìn qua có vẻ nhàn rỗi đứng đó. Ương Ương cầm theo một bức thư đứng ở cửa: "Cái này... thư của cậu." Khánh Trần gật đầu cầm lấy: "Bức thư này gửi tới từ lúc nào?" "Buổi sáng hôm nay." Ương Ương thản nhiên nói. Khánh Trần bất đắc dĩ. Rõ ràng đối phương nhận được thư từ sáng mà không đưa cho hắn, rõ ràng chỉ chờ đến khi ăn cơm chạy qua ăn chực. Mà Ương Ương nhìn thấy trên bàn ăn, đã bày sẵn cơm nước, còn có hai cái bát và hai đôi đũa. Ngay lập tức, hai mắt cô sáng ra: "Tôi cũng không ăn không của cậu bữa cơm này đâu, có thể giúp cậu một chuyện." "Chuyện gì?" Khánh Trần tò mò hỏi. "Rất nhanh cậu sẽ biết." Ương Ương mỉm cười thần bí nói. Câu nói này khiến Khánh Trần ngạc nhiên, hoàn toàn không biết đối phương muốn làm cái gì. ... 9 giờ tối. Khánh Trần mở bức thư Ương Ương vừa đưa ra đọc. Lần này, nội dung bức thư khá đơn giản, chính là nói cho hắn biết làm thể nào để trả lời. Có lẽ, đối phương mãi mà không nhận được thư trả lời của Khánh Trần, nên mới nhớ ra rằng mình còn chưa nói cách trả lời thư thế nào? Cũng có thể, đối phương thăm dò không được, nên quyết định tiếp tục câu kéo. Cái nào cũng có thể đúng, nhưng Khánh Trần cảm thấy mình không nên trả lời, dù sao nói ít sai ít. Hắn cởi áo ra, chuẩn bị luyện tập. Nhưng vào lúc này, có một luồng sức mạnh vô hình ập tới, đè xuống xương cốt và cơ bắp của hắn. Giống như trong tâm trí hắn có thừ gì đó đang dẫn dắt, khiến hắn phải nghe theo. Là trọng lực. Dường như Khánh Trần hiểu ra chuyện gì đó. Ban đầu trọng lực chỉ thăm dò, sau đó dần dần tăng lên, cho đến khi Khánh Trần cảm thấy mình khó có thể chịu đựng được, thì người điểu khiển trọng lực kia dừng lại, duy trì ở mực hiện tại. "Hít, thở." Trên khuôn mặt Khánh Trần bắt đầu xuất hiện đường vân lửa. Trọng lực đang trói buộc cơ thể hắn, thông qua một lần hô hấp bắt đầu giảm bớt đi. Bên cạnh, có người khẽ ồ lên một tiếng. Ngay sau đó, trọng lực bắt đầu gia tăng lên đến 'điểm cực hạn'. "Thì ra, đây là giúp mình một chuyện nhỏ sao?" Cô ấy biết mình đang luyện tập, cũng biết mình không cách nào gia tăng phụ kiện, thế nên cố tình tạo một khu vực trọng lực cho mình tu luyện. Bắt buộc bản thân chịu đựng ở mức cực hạn, tiến hành tu luyện. Sắc mặt Khánh Trần vẫn bình tĩnh, ngay lập tức bắt đầu triển khai tu hành. Hôm nay, nội dung luyện tập của hắn vẫn giống như thường ngày, nhưng lợi ích đạt được lại vượt xa những hôm trước. Khi bắt đầu sử dụng thuật hô hấp, thậm chí hắn có thể cảm nhận được lượng Endorphin đang tiết ra chồng chất lên nhau, khiến não bộ rơi vào tình trạng 'phê'. Rất nhanh, điều này thay đổi tần suất nhịp tim cùng tốc độ máu chảy để cung cấp dưỡng chất dồn hết cho cơ bắp. Từ trước đến nay, Diệp Vãn dạy hắn luyện tập trong trạng thái mang theo phụ kiện, chỉ có tay chân lắp thêm vật nặng cố định dần tăng lên. Điều này khiến thân thể dần dần phát triển. Không có khả năng ngày hôm nay tu hành, ngày mai có thể kéo theo vật nặng 15 kilogam được. Cho nên, cách luyện tập từ trước đến nay, lúc thì nặng lúc thì nhẹ. Nó không như bây giờ. Khánh Trần có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt trong đó, đối phương tạo cho mình một trường lực, gần như phối hợp hoàn hảo với cơ thể của mình. Mà việc này khác với có phụ kiện mang theo chính là, cả cơ thể của hắn nằm trọn trong trường lực. Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên. Khánh Trần cảm giác tất cả áp lực trên người hắn biến mất, cả người vô cùng nhẹ nhõm. Loại cảm giác thoải mái này kết hợp với lượng lớn edorphin tiết ra, mặc kệ mồ hồi không ngừng chảy xuống, nhưng tinh thần tràn trề. Hắn nhìn xuống bàn tay, cánh tay của mình. Cách thức tu luyện này kết hợp với hô hấp, mang đến cảm giác vô cùng kỳ diệu. Khánh Trần thu lại thuật hô hấp, sau đó mặc thêm chiếc áo nữa mới ra mở cửa. Ương Ương đứng bên ngoài nhìn hắn: "Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ để lộ nửa thân trên ra mở cửa chứ? Rất tốt, lễ phép thế là được." Cô gái mặc một chiếc áo ngủ hình khủng long màu lam, che kín cơ thể mình. Khánh Trần hỏi: "Có phải cậu thông qua trường lực cảm giác, phát hiện được mình đang tu hành?" "Đương nhiên." Ương Ương nói. Khánh Trần nhíu mày. Nếu trường lực nhạy cảm đến vậy, chẳng phải đời tư của mình sẽ bị người hàng xóm này biết hết sao? "Yên tâm." Ương Ương ngồi trên ghế salon giải thích: "Cảm ứng của trường lực không cách nào biến thành hình ảnh rõ ràng được. Sở dĩ tôi có thể đoán được cậu đang tu hành, bởi vì hiệu suất vận động cao lúc luyện tập của cậu, tạo thành những gợn sóng trường lực đặc biệt mà rõ ràng." "Dù sao cũng cảm ơn cậu." Khánh Trần suy nghĩ rồi nói: "Nếu như ngày nào cậu cũng giúp tôi huấn luyện, tôi sẽ nấu cơm cho cậu ăn mỗi ngày." Việc này đối với hắn thật sự có quá nhiều chỗ tốt. Nếu như người bình thường, huấn luyện trong môi trường trọng lực này cả tháng mới có thể nhận ra chỗ tốt. Nhưng Khánh Trần có thuật hô hấp phụ trợ, nên loại thay đổi này rất dễ nhận ra. Ương Ương suy nghĩ: "Điều kiện nấu cơm này dù sao cũng tạm chấp nhận được. Có điều, cậu nấu cơm không cách nào bằng được người ở tầng trên kia, chắc tôi đánh giá cậu quá cao. Mà có điều rất lạ, khiến tôi vô cùng tò mò, rõ ràng cậu đã trở thành người siêu phàm, tiếp theo có thể thoải mái tăng lên sức mạnh. Tại sao cậu còn phải bỏ ra nhiều công sức như vậy, để luyện tập theo cách người bình thường luyện tập?" Khánh Trần không thể trả lời câu hỏi này, bởi vì đây là bí mật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]