Chương trước
Chương sau
Khởi động quy tắc vùng đất cấm kỵ, không có nghĩa là ngay lập tức phải chết.
Theo lý thuyết, tất cả mọi người nếu phạm phải quy tắc nào đó, cũng có thể ra khỏi vùng đất cấm kỵ, nhưng điều này quyết định bởi thực lực của người đó.
Tại Thế Giới Bên Trong có truyền nhau câu nói: 'Nếu như anh phạm phải một quy tắc nào đó trong vùng đất cấm kỵ, hãy chọn cho mình một nơi hợp phong thuỷ mà an nghỉ.
Nhưng bản thân đạt được thực lực cấp B, hãy thử xem khả năng của mình có thoát khỏi khu vực bên ngoài của vùng đất cấm kỵ hay không?
Nếu như anh đạt được thực lực cấp A, có thể thử thoát khỏi vùng trung tâm.
Còn nếu đạt được thực lực cấp S, hãy làm những gì mình thích là được rồi.'
Cho nên, Vương Bính Tuất mới nói, dù cho Khánh Hoài đạt được thực lực đỉnh cấp C, cũng không có khả năng chạy thoát.
Đột nhiên, Lý Y Nặc đưa ra giả thiết: "Nếu đúng như cậu ta có nói. Chỗ này cách bên ngoài chỉ 5 giờ đi đường, thì có lẽ đáng để cậu ta thử một lần."
Nhưng Lý Y Nặc còn một chuyện chưa nói. Cô biết người thiếu niên tên Khánh Trần kia, nhất định sẽ không để cậu ta rời khỏi.
...
Thời gian đã gần tới nửa đêm.
Cánh tay trái của Khánh Hoài đã mất đi khống chế, buông thõng xuống dưới. Lúc chạy trốn, cánh tay giống như một cái túi rách vung qua vung lại.
Vừa rồi, lúc anh ta kéo đứt cây dây leo, chỉ hơi sơ xuất một chút đã bị con ong vò vẽ trong vùng đất cấm kỵ đốt phải. Dẫn đến hiện tại, cánh tay trái đau nhức khó chịu, bàn tay sưng như một chiếc bánh bao.
Nếu không phải thân thể của anh ta đã đạt cấp C, chỉ sợ cái đốt kia sẽ dẫn đến tê liệt toàn thân.
Khánh Hoài lộ ra bên ngoài chỉ có thực lực cấp D. Anh ta che dấu thực lực bản thân mình, để tạo bất ngờ cho những kẻ mang ý định ám sát mình.
Kết quả không ai ngờ được, đối thủ đầu tiên trong cuộc tranh đoạt cái bóng lại mạnh mẽ đến vậy.
Anh ta nhìn rất rõ, trước khi Vương Cường chết, còn nở một nụ cười.
Mỗi lần Khánh Hoài nhớ tới nụ cười ấy, thân thể bỗng nhiên run rẩy. Những tử sĩ trước khi chết tâm lý sẽ có sự thay đổi, có kẻ hối hận, có kẻ sợ hãi, nhưng không người nào giống Vương Cường.
Người này chỉ nở nụ cười.
Nụ cười quỷ dị ấy như muốn nói với mình: 'Che dấu thực lực cũng vứt đi.
Mày nhất định phải chết.'
Trong tâm trí Khánh Hoài vẫn tồn tại cảm giác: Nguy hiểm kia vẫn luôn bên cạnh mình, lúc nào cũng có thể ập tới. Người khống chế Vương Cường vẫn còn ở quanh đây, nấp trong chỗ tối nào đó.
Hiện tại, đuổi theo phía sau Khánh Hoài giống như một đám mây đen. Đám mây đen ấy được tạo nên bởi vô số con côn trùng có độc, vang lên tiếng ong ong rợn người.
Trong chốc lát, phía trước Khánh Hoài đã xuất hiện cây dây leo, giống như bọn chúng kết hợp thành một tấm lưới, chỉ chờ anh tao lao vào.
Khánh Hoài cắn răng tung người nhảy lên. Thân thể anh ta đột nhiên bay lên, rất khó khăn mới thoát khỏi tấm lưới trước mặt.
Chỉ cần anh ta nhảy không đủ cao, nhất định sẽ bị những sợi dây thực vật kia túm lại.
Nhưng anh ta còn chưa kịp thở dốc, đã phát hiện từ trong rừng cây có vật lao vút ra. Đó là hai cái lá cây ngô đồng, bay xuyên qua rất nhiều khe hở, từ bóng tối bất ngờ lao đến.
"Thu Diệp Đao?" Khánh Hoài sợ hãi.
Góc độ và thời điểm bay của hai cái Thu Diệp Đao này vô cùng chuẩn chỉ.
Người thiếu niên ở trong bóng tối vẫn liên tục đi theo. Mặc dù Khánh Hoài đã mất đi một tay, hắn vẫn lựa chọn bình tĩnh chờ cơ hội tốt nhất.
Thời điểm Khánh Hoài nhảy lên, trên không trung không cách nào thay đổi động tác.
Nếu Tào Nguy đã chết nhìn thấy hành động này, nhất định đánh giá thiếu niên kia là một thợ săn tốt nhất. Chuyện này không liên quan gì đến kỹ năng, chẳng phải là thực lực, anh ta đánh giá dựa vào sự kiên nhẫn và cách sử dụng cái đầu.
Khánh Hoài đã không thể nào tránh né được, chỉ còn cách vặn eo, để lưng của mình hứng chịu hai chiếc Thu Diệp Đao kia.
Thời điểm Thu Diệp Đao đâm vào lưng cậu ta. Một người con ưu tú của Khánh thị đột nhiên gồng cơ bắp lên, hơi ngửa về phía sau kẹp hai chiếc lá lại, không cho chúng đâm sâu vào cơ thể.
Khánh Hoài cảm thấy may mắn vì mình không gặp phải đám Kỵ Sĩ đã nổi tiếng từ lâu, nếu không hai cái Thu Diệp Đao này đã lấy gọn tính mạng của mình.
Có điều, sự xuất hiện của Thu Diệp Đao làm mất đi cân bằng cơ thể của anh ta.
Cao thủ cấp C vì muốn sống đã bộc phát ra lực lượng chưa từng có. Người nổi bật trong đám người tuổi trẻ của Khánh thị, cơ bắp bỗng nhiên nổi lên.
Thời điểm chân Khánh Hoài vừa mới tiếp xúc với đám lá mục dưới đất, bàn chân lập tức dùng lực đạp vào mặt đất, khiến thân thể giống như đạn pháo lao nhanh về phía trước.
Trên không trung, anh ta cố gắng cân bằng lại cơ thể của mình, để sau khi tiếp xúc với đất lần nữa lấy lại cân bằng.
Đây là cao thủ cấp C, xương cốt, cơ bắp đều đã thoát khỏi phạm trù con người. Mỗi bước nhảy giống như những phi hành gia nhảy trên mặt trăng, có thể vượt qua không gian.
Trước đó, Khánh Trần đã đuổi theo Tào Nguy tận 12 giờ đồng hồ. Không thể trách hắn quá cẩn thận, đến mức ép con mồi trọng thương còn phải trốn chạy đến không còn sức.
Người siêu phàm ở Thế Giới Bên Trong quá mạnh mẽ. Hiện tại, Khánh Trần còn chưa thể chiến đấu một cách xanh chín với bọn họ được.
Bên trong vùng đất cấm kỵ tối tăm, Khánh Hoài vừa chạy vừa tránh né những chướng ngại vật đang lao vào truy sát mình, đồng thời phải quan sát bốn phía xung quanh.
Một giây sau, anh ta phát hiện thiếu niên bám theo sau kia chỉ còn cách mình hơn 10 mét.
Khánh Hoài mím môi nhìn lại, trong tầm mắt giữa hai người những cây cối nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng con đường phía trước dường như vô cùng vô tận.
Anh ta cần phải đối mặt với rất nhiều chướng ngại vật, Khánh Trần thì không, dẫn đến khoảng cách hai bên không hề bị kéo giãn ra.
Lúc này, thiếu niên hé miệng, Khánh Hoài tập trung tinh thần.
Sau đó anh ta nhìn thấy đối phương hồn nhiên nói với mình: "Con mày sinh ra không có lỗ đít."
Khánh Hoài bỗng nhiên có cảm thấy có vật gì nghẹn trước ngực mình, giống như vật ấy phá vỡ hoàn toàn tiết tấu, từ hô hấp, cơ bắp, tim phổi, xương cốt mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.
Nhưng không đợi anh ta hồi phục lại, Khánh Trần thêm một lần nữa bình tĩnh nói: "Vợ mày ngoại tình."
"Mày không phải con đẻ của cha mày."
"Cha của cha gọi là ông nội."
"Tao là cha mày đây."
Khánh Hoài: "???"
Khánh Hoài cảm giác mình sắp phát điên rồi, đã đuổi theo mình rồi còn chửi mình?
Nhưng có một việc quan trọng, là anh ta không có cách nào cãi lại.
Khởi động một quy tắc chỉ là sinh vật thực vật ở vùng ngoài khu vực cấm kỵ truy sát. Nhưng nếu tiếp tục khởi động thêm một quy tắc nữa, sinh vật tại vùng trung tâm sẽ chạy đến đuổi giết người đó, khi đó mới thật sự là chết không có chỗ chôn.
Khánh Hoài đang chạy phía bên này, bỗng nhiên chuyển hướng chạy cùng con đường với Khánh Trần. Giống như hai con tàu đang chạy song song bỗng nhiên đổi thành chạy cùng một đường ray.
Nhưng anh ta vừa mới thay đổi tuyến đường, thân thể Khánh Trần lại lần nữa hoà vào bóng tối, không cho anh ta một cơ hội đồng quy vu tận nào.
Thời điểm thân thể Khánh Trần còn chưa hoà vào bóng tối, hắn nói với Khánh Hoài một câu: "Mày không bằng Tào Nguy."
Khánh Hoài ngạc nhiên, nhưng không tài nào hiểu được câu nói của đối phương là gì.
Nhưng trong chớp mắt này, anh ta cảm giác được phía đùi mình truyền đến một cơn đau. Giống như có người dùng một con dao thái thịt mạnh mẽ chặt vào xương của mình.
Khánh Hoài biết được có việc chẳng lành, lập tức dùng dao chém xuống, khoét một miếng thịt trên đùi mình, kèm theo con kiến ba khoang vừa đốt trên đó.
Dù cho anh ta có làm vậy nhưng chất độc vẫn còn chưa hết.
Khánh Hoài tức giận trong lòng, nếu như mình có thể đạt tới cấp B, cường hoá làn da thì con kiến ba khoang vừa rồi chắc chắn không thể gây tổn thương đến mình được. Nhưng rất tiếc anh ta không phải cấp B.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.