Ngọn núi thẳng đứng hơn 10 mét.
Khánh Trần đưa cho Giang Tuyết một đầu dây thừng, để cô đi đường vòng lên đỉnh núi.
Hắn buộc đầu dây kia vào ngang hông mình, phòng trường hợp chẳng may trong quá trình leo núi.
Độ cao này tương đương với một toà nhà sáu bảy tầng, chẳng may ngã xuống không chết cũng tàn phế.
Trên đỉnh núi không có một cái cây nào. Giang Tuyết chỉ còn cách buộc đầu dây ngang hông mình, sau đó đào một cái hố để giữ cho mình không bị kéo xuống. Dùng cách này mới đủ sức giữ cho Khánh Trần nếu chẳng may trượt tay không bị ngã xuống.
Khánh Trần còn chưa leo lên. Cô đã cầm thật chặt đầu kia đoạn dây thừng, chỉ cần có chuyện không may cô sẽ giữ thật chặt, làm vậy sẽ khiến Khánh Trần không bị chấn thương.
Với lại, cô làm như vậy sẽ tránh trường hợp khi Khánh Trần hạ xuống, cô bị kéo theo.
Khánh Trần đứng yên lặng nhìn vách núi trước mặt, bình tĩnh nhìn lên.
Hắn từ từ nhớ lại từng hành động, từng lời nói của sư phụ.
"Từ phía xa nhìn vào vách núi sẽ cảm nhận nó là một khối hoàn chỉnh, không có gì bấu víu. Nhưng thời điểm con đến gần nó, sẽ thấy những đường vân chằng chịt trên đó."
"Giờ phút ấy, con sẽ cảm nhận được nó giống như những đường vân trong lòng bàn tay của một người đá khổng lồ."
"Đó là con đường tắt để con tiến gần đến bầu trời."
"Đó là con đường thế giới tạo cho con đi, dù chưa từng có người nào đi qua."
Vách đá trước mặt Khánh Trần bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-cua-dem/924100/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.