Đếm ngược 168: 00: 00. Trong một nhà dân tại núi Lão Quân, Khánh Trần mở to đôi mắt. Trong 7 ngày tại Thế Giới Bên Trong hắn đã trải qua quá nhiều việc, quen biết thêm rất nhiều người. Khiến cho lần trở về này, hắn có cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mơ thật dài. Đột nhiên, hắn bị kéo ra khỏi thế giới kỳ lạ kia. Có điều, không đợi hắn suy tư quá nhiều. Tiếng tin nhắn tại Wechat điên cuồng được gửi tới. Khánh Trần mở điện thoại ra xem, tất cả tin nhắn đều do Nam Canh Thần gửi tới. "Anh Trần, anh đang ở đâu? Có ở đây không, có ở đây không?" "Anh Trần, anh hãy nghe em giải thích." "Anh Trần, nếu em nói mình có một đứa em sinh đôi ở bên kia anh có tin không? Người anh thấy là cậu ta, không phải em?" Khánh Trần thở dài, Nam Canh Thần có một sở trường, đó là dùng một thứ lý thuyết hão huyền nào đó để nói láo, tự lừa dối chính bản thân mình. Nhưng nói ra, làm gì lừa được ai. Chỉ có điều Khánh Trần nào để ý đến thằng bạn của mình. Hắn ra khỏi phòng, tìm chủ gia đình cho mượn phòng để nhờ điện thoại. Hắn cần phải gọi điện cho Nam Canh Thần. Nhưng hắn đi được nửa đường, bỗng nhiên quay ngoắt về lại phòng. Khánh Trần nhắn tin qua Wechat: "Vất vả rồi." Nam Canh Thần ở bên kia đầu dây lo lắng, sắc mặt tái nhợt: "Vất vả cái gì? Anh Trần, anh nói gì em nghe không hiểu?" Khánh Trần hỏi: "Thì ra lúc trước, mày nói có một tên cô hồn các đảng giới thiệu cho người bao nuôi là thật, không ngờ người đó lại giới thiệu mày cho Lý Y Nặc." "Không phải anh Trần, em và Lý Y Nặc chỉ là bạn bình thường." Nam Canh Thần ở bên kia suýt nữa thì khóc thành tiếng. Nhưng Khánh Trần đâu thèm quan tâm, hắn thay đổi chủ đề: "Được trở về bảy ngày, cố gắng mà bồi bổ nhiều vào." Hiện giờ, Nam Canh Thần biết, mọi lời giải thích của mình đều thành công cốc. Khánh Trần đã nhìn thấy Lý Y Nặc kéo mình vào trong lều vài, còn nhìn thấy. . . Nam Canh Thần ỉu xìu nói: "Anh Trần, sao anh lại xuất hiện ở chỗ đó?" Lần trở về trước, hai người đều trải qua sự kiện trên núi Lão Quân. Khánh Trần còn cứu được cậu ta. Từ thời điểm đó trở đi, Nam Canh Thần luôn có cảm giác mình bị xã hội tuyên bố đã chết. Dù sao, mình luôn khẳng định không phải là lữ khách thời gian, sau đó luôn luôn tâng bốc, chỉ có những 'thiên tài thật sự' mới có thể thành lữ khách thời gian/ Nên khi trở về Lạc Thành, cậu ta chưa từng nhắn một tin nào cho Khánh Trần. Trong suy nghĩ của tên này, chỉ cần mình im lặng, chuyện đó sẽ rơi vào quên lãng. Nhưng cậu ta nào biết được, thời điểm mình đang 'hấp hối' lại gặp được Khánh Trần nơi hoang dã. Khiến cậu ta thật sự chết đi. Còn may, chỉ có mỗi Khánh Trần biết. Lúc này, Khánh Trần nhắn tin lại: "Tao là thợ săn ở vùng hoang dã, xuất hiện chỗ đó có gì mà bất ngờ. Đội thợ săn của bọn tao có nhiệm vụ săn diều hâu và khỉ lông vàng, tìm mãi ở phía bắc chẳng được, nên đi đến phía nam tìm may mắn." Nam Canh Thần nào biết người đứng cạnh hắn là Lý Thúc Đồng, cũng không biết hắn vừa mới nhập bọn với đội thợ săn. Cho nên, Khánh Trần nói ra những lời này, sao mà thằng nhóc kia biết được đúng hay sai để còn nghi ngờ. Nhưng lời giải thích này không phải dành cho Nam Canh Thần. Mà dùng để phòng ngừa có người theo dõi Wechat của hắn hoặc Nam Canh Thần. Như vậy, từ nội dung của các đoạn tin nhắn, đối phương sẽ phát hiện Khánh Trần không xuất hiện ở thành phố số 18, đương nhiên cũng không phải tại nhà tù số 18, mà chỉ là một thợ săn ở vùng hoang dã, không có điểm nào đặc biệt. Lý do này đủ rồi. Ngày càng có nhiều lữ khách thời gian, số lần đi lại giữa hai thế giới ngày càng nhiều, dẫn đến ngày có càng nhiều tổ chức, sở hữu rất nhiều công cụ điều tra và theo dõi. Thời điểm nhạy cảm thế này, Khánh Trần muốn yên lặng trở thành người bình thường là khó vô cùng. Cố gắng che dấu mọi thứ sẽ khiến người ta càng nghi ngờ. Nhưng có một ngày thân phận lữ khách thời gian của mình bị lộ, mình sẽ sử dụng thân phận thợ săn, cũng chính là bức tường thứ hai che dấu thân phận thực của mình. Ít ra, cái thân phận thợ săn này sẽ không dẫn đến người ta chú ý. Nam Canh Thần nhắn tin lại: "Anh Trần, em nhìn anh lúc đó thật sự vất vả, mặt mũi bẩn thỉu, quần áo còn có chỗ bị vá. Em nghe người ta nói, cuộc sống trên hoang dã vô cùng vất vả, mà hướng nam còn vô cùng nguy hiểm. Nếu được, anh cùng em về thành phố số 18, em có cơm ăn sẽ không để anh chết đói đâu." Khánh Trần trả lời: "Không cần, tao thích ăn đồ ăn do chính tay mình kiếm được, những đồ ăn ấy ăn vào mới có cảm giác ngon. . ." "Anh Trần, nhát dao này đâm hơi sâu." Nam Canh Thần miệng đắng chát, trả lời: "Có điều, lần này trên hoang dã sẽ vô cùng nguy hiểm. Đội thợ săn của anh vô cùng nhỏ, nên càng phải cẩn thận hơn, đừng để chuyện dính đến mình." Nam Canh Thần nhắc nhở. Thần Đại và Lý thị, một đội thợ săn tính là gì? Cố gắng đừng làm thiêu thân. Thực tế, cách ăn mặc của Tần Thành, Tần Đồng, Khánh Trần thể hiện ra một bộ phận dân chúng thấp kém, trông giống dân chạy nạn hơn. Nên suy nghĩ của Nam Canh Thần như vậy quá bình thường. Khánh Trần hỏi: "À mà, mày tiếp xúc nhiều với đám nhân vật lớn. Nên tao hỏi chút, gia tộc Thần Đại với đội săn thú định làm gì vậy? Lý Y Nặc nói cho mày sao?" Thực trạng hiện tại xem ra Lý Y Nặc là người dẫn đầu đội săn thú, mà Nam Canh Thần là người đầu ấp tay gối bên cạnh cô ta, chắc hẳn phải biết không ít chuyện. . . Nam Canh Thần trả lời: "Vốn dĩ ban đầu Lý Y Nặc không muốn tham gia đội săn thú. Theo lời cô ấy giải thích, với địa vị của bản thân mình trong gia tộc, không cần thiết phải tham gia với đám chơi bời lêu lổng kia." "Vậy tại sao còn tham gia?" Khánh Trần tò mò. "Hình như vô tình nhận được tin tức liên quan đến gia tộc Thần Đại. Cô ấy muốn phá vỡ ý đồ thông gia của Thần Đại, thậm chí muốn liên kết cùng với Khánh Hoài phòng bốn, giết hết đám người Thần Đại trên vùng hoang dã. Lần này, Thần Đại có kế hoạch thông gia với Khánh thị, Trần thị mà gạt Lý thị qua một bên. Nên Lý Y Nặc muốn kéo đám người trẻ có suy nghĩ ủng hộ chiến tranh về phía mình." Nam Canh Thần nói. Khánh Trần thở dài, thằng chó này công nhận biết rõ ràng chuyện này. Nếu không phải người cùng giường sao mà biết chính xác đến từng chi tiết như vậy. Nam Canh Thần tiếp tục nói: "Có điều, tên thủ lĩnh phòng 4 của Khánh thị không đồng ý kết hợp với cô ấy. Người ta đang bận tranh đoạt vị trí cái bóng, nên muốn vào vùng đất cấm kỵ 002 để hoàn thành nhiệm vụ. Lý Y Nặc nói, loại người như Khánh Hoài, mục tiêu quan trọng nhất hiện tại chỉ có vị trí cái bóng, cho nên không muốn dính đến quá nhiều chuyện. Nhưng Lý Y Nặc dự định giúp Khánh Hoài đoạt được vị trí cái bóng, dùng điều này để thương lượng với Khánh Hoài thêm lần nữa." Khánh Trần suy nghĩ: "Chuyện này Lý thị biết không?" "Chắc là không biết, cô ấy vụng trộm đi làm, tiền trảm hậu tấu." Nam Canh Thần trả lời. Hắn cảm thấy, Lý Y Nặc làm việc vội vàng, không hề giống với người được Lý thị bày mưu. Một gia tộc đứng trên đỉnh cao của thế giới sẽ không làm việc đơn giản như vậy. Nam Canh Thần khuyên bảo thêm lần nữa: "Anh Trần, anh không có ý định về thành phố số 18 cùng em sao? Chắc chắn tốt hơn rất nhiều so với việc ở lại hoang dã." Khánh Trần trả lời: "Nếu một ngày nào đó, tao cảm thấy không sống nổi ở hoang dã, sẽ đến ăn nhờ ở đậu chỗ mày. Tao biết mày còn nhiều nghi ngờ, nhưng lúc nào gặp mặt anh em mình nói sau." Nam Canh Thần trả lời: "Được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]