Lần này cắm trại, như Lý Thúc Đồng đã nói, thật sự Khánh Trần không phải bỏ sức ra để nhóm lửa, mà trực tiếp dẫn cậu bé đến bờ sông.
Xem ra, vị sư phụ này đã chuẩn bị tốt tâm lý ăn chực, ngoài mặt chẳng có biểu hiện chút thẹn thùng nào.
"Sư phụ." Khánh Trần vừa đi vừa hỏi: "Lúc này, Tần Thành và người trên hoang dã Trương Đồng Đản giao dịch, chỉ vì 4 bình thuốc mà suýt nữa xảy ra xung đột, con nhìn Trương Đồng Đản rất có khả năng rút súng. Ở nơi này, đối xử với bạn làm ăn ác như vậy sao?"
"Đương nhiên." Lý Thúc Đồng trả lời: "Người trong hoang dã đấu tranh với trời giành lấy sự sống, cuộc sống của bọn họ còn gian khổ hơn so với tưởng tượng của con rất nhiều. Cho nên, đồ vật cứu mạng bọn họ chuẩn bị tới tay lại bị mất, tất nhiên phải ác mới được. Có điều, tên Tần Thành kia không có ý lấy mấy lọ thuốc kia, mà chỉ muốn tên Trương Đồng Đản ấy thiếu nợ lão một nhân tình mà thôi."
Khánh Trần đã hiểu.
Lý Thúc Đồng nói tiếp: "Tiểu Trần, trong thế giới này, khi tất cả đối mặt với sự cực khổ, những người thấp cổ bé họng phải học tập được cách đối mặt với thế giới ấy. Mỗi người phải tạo cho mình một cách sinh tồn. Chuyến đi này, nghe nhiều, nhìn nhiều, sư phụ không thể ở cạnh con cả đời, chỉ có thể làm bạn với con một đoạn đường ngắn, còn sau này đường phải do chính mình bước đi."
Khánh Trần dường như ý thức được, ý nghĩa trong lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-cua-dem/924088/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.