Lần này cắm trại, như Lý Thúc Đồng đã nói, thật sự Khánh Trần không phải bỏ sức ra để nhóm lửa, mà trực tiếp dẫn cậu bé đến bờ sông. Xem ra, vị sư phụ này đã chuẩn bị tốt tâm lý ăn chực, ngoài mặt chẳng có biểu hiện chút thẹn thùng nào. "Sư phụ." Khánh Trần vừa đi vừa hỏi: "Lúc này, Tần Thành và người trên hoang dã Trương Đồng Đản giao dịch, chỉ vì 4 bình thuốc mà suýt nữa xảy ra xung đột, con nhìn Trương Đồng Đản rất có khả năng rút súng. Ở nơi này, đối xử với bạn làm ăn ác như vậy sao?" "Đương nhiên." Lý Thúc Đồng trả lời: "Người trong hoang dã đấu tranh với trời giành lấy sự sống, cuộc sống của bọn họ còn gian khổ hơn so với tưởng tượng của con rất nhiều. Cho nên, đồ vật cứu mạng bọn họ chuẩn bị tới tay lại bị mất, tất nhiên phải ác mới được. Có điều, tên Tần Thành kia không có ý lấy mấy lọ thuốc kia, mà chỉ muốn tên Trương Đồng Đản ấy thiếu nợ lão một nhân tình mà thôi." Khánh Trần đã hiểu. Lý Thúc Đồng nói tiếp: "Tiểu Trần, trong thế giới này, khi tất cả đối mặt với sự cực khổ, những người thấp cổ bé họng phải học tập được cách đối mặt với thế giới ấy. Mỗi người phải tạo cho mình một cách sinh tồn. Chuyến đi này, nghe nhiều, nhìn nhiều, sư phụ không thể ở cạnh con cả đời, chỉ có thể làm bạn với con một đoạn đường ngắn, còn sau này đường phải do chính mình bước đi." Khánh Trần dường như ý thức được, ý nghĩa trong lời nói của sư phụ. Hai người đi tới bờ sông, nước sông ở nơi này trong hơn nước sông ở Thế Giới Bên Ngoài. Dù sông sâu khoảng 2 mét nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng cảnh vật tại đáy sông. Không nói những thứ khác, tại Thế Giới Bên Trong bảo vệ môi trường tốt hơn nhiều. "Nhiều cá vậy?" Khánh Trần nhìn qua nhìn lại, thấy có khoảng hơn 100 con cá đang từ từ bơi phía dưới: "Sư phụ, để con xuống dưới bắt cá?" Với số lượng cá dưới sông, nhìn qua thật sự giống một nơi nuôi cá. Những con cá có cái đầu rất lớn, hắn đoán mỗi con phải tới 3 đến 5 cân. Lý Thúc Đồng nhìn hắn nói: "Xuống sông bắt cá? Con cứ quan sát một chút đã." Lão nói xong, bèn lấy từ trong ba lô leo một một sợi dây câu cá, một đầu buộc vào tay mình, còn đầu kia buộc lưỡi câu. Lý Thúc Đồng bẻ một miếng nhỏ từ thanh protein, rồi ném lưỡi câu vào trong nước: "Nhìn cho rõ." Lão vừa nói xong, đã thấy mặt nước như sôi trào, xung quanh lưỡi câu tầm chục mét, đàn cá tranh nhau tới cắn mồi. Trong dòng nước ấy, có một con cá lớn cắn vào mồi câu, khiến mũi câu sắc bén đâm qua miệng nó. Máu từ vết thương chảy ra, toả ra mùi máu tanh khiến đàn cá trở nên điên cuồng. Bọn chúng không còn bị hấp dẫn bởi miếng protein, mà từng nhát cắn đều nhắm vào người con cá lớn vừa mắc câu. Chỉ vài giây ngắn ngủi, con cá lớn vừa mới cắn câu chỉ còn lại khung xương. Khánh Trần yên lặng xem việc này, trong lòng vô cùng ngạc nhiên: "Sư phụ, đây thật sự là cá sao?" "Chuẩn mà nói thì không phải?" Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Theo con người kỷ nguyên mới ghi chép lại, mấy năm trước cá còn chưa tiến hoá thành loại này. Chắc hẳn có một loại cá siêu phàm chết ở bên trong lưu vực nào đó, dẫn đến cả dòng sông dần dần thay đổi. Giống như sự việc của con cá voi đã chết ở vùng biển cấm kỵ kia." Khánh Trần đến gần nhìn những con cá bơi tung tăng dưới sông, trong miệng bọn chúng là những chiếc răng sắc bén, mà bình thường ở dòng nước ngọt rất hiếm xuất hiện. Lý Thúc Đồng nhìn hắn rồi nói: "Nhớ kỹ, tại bất kỳ dòng sông nào ở thế giới này đều nguy hiểm. Nếu như con chưa mở được cánh cửa sinh tử thứ 6, đừng nên thử đi xuống. Nếu không, hành động đó không gọi là bắt cá nữa, mà là đánh nhau." Nói rõ hơn, nếu trước cấp A mà xuống sông chắn chắn sẽ chết. Lý Thúc Đồng nhặt một vài chiếc lá cây, rồi nhẹ nhàng bắn bay đi. Khánh Trần nhíu mắt nhìn, những chiếc lá kia không biết mềm thế nào, bỗng nhiên biến thành những lưỡi dao sắc, cũng không nhìn thấy tốc độ của chúng nhanh thế nào, chỉ nhẹ nhàng găm vào đầu một con cá lớn." "Thế nào?" Lý Thúc Đồng mỉm cười. "Sư phụ lợi hại." Khánh Trần thật tâm gật đầu. Lý Thúc Đồng nghe được lời bày bèn nở nụ cười, rất có cảm giác ra oai trước mặt đệ tử. "Đây là tác dụng của khí đang ở trong cơ thể con." Lý Thúc Đồng nói: "Theo lẽ thường, chỉ có thể bước qua cánh cửa sinh tử thứ năm mới có thể xuất hiện loại khí này trong cơ thể. Bước qua cánh cửa thứ 6 mới phát huy được tác dụng. Mà lần bước qua cánh cửa thứ 7 có thể đưa thân thể đến tình trạng đỉnh. Nhưng con thuộc trường hợp đặc biệt, chưa mở ra cánh cửa thứ nhất đã thấy xuất hiện." Khánh Trần tập trung lắng nghe. Lý Thúc Đồng tiếp tục nói: "Ngoại trừ việc biến lá thành phi đao. Khí của mỗi người có một công dụng khác nhau. Khí của ta sinh ra cảm giác bị bỏng, giống như lần va chạm giữa ta và Quách Hổ Thiền, dù hai người đã thu chiêu nhưng tên đó vẫn phải ngồi xếp bằng, nhẫn nhịn điều tức. Khí sư bá của con khiến người ta sinh ra cảm giác buồn nôn, không biết của con là gì?" Khánh Trần suy nghĩ: "Trừ việc biến lá thành dao, khí tiếp xúc với người cũng không gây ra tổn thương thực nào. Chỉ những lúc so chiêu, mới khiến đổi thủ có cảm giác tổn thương?" "Đúng vậy?" Lý Thúc Đồng gật đầu. Khánh Trần suy nghĩ, đây không phải là buff tiêu cực sao? Hắn nhìn sư phụ của mình, Lý Thúc Đồng cười nói: "Chút khí này của con căn bản chẳng thể gây nên điều gì cho ta. Và cũng có thể không tác dụng lên người bình thường, còn cần phải chờ dòng khí ấy lớn mạnh có thể tìm người khác để kiểm tra." "Vâng." . . . Khi hai người trở lại khu vực cắm trại, đã có một đống lửa đang cháy hừng hực. Lý Thúc Đồng đưa năm con cá cho Tần Đồng nói: "Câu được 5 con cá, đêm nay góp thêm đồ ăn với mọi người." Lão nói xong rất tự nhiên ngồi một chỗ xuống cạnh đống lửa, hoàn toàn không có ý định dẫn Khánh Trần đến một nơi khác nhóm lửa. Lão nói với Khánh Trần: "Con cũng đến đây ngồi xuống." Khi hai người rời đi, Tần Dĩ Dĩ đã kể lại suy đoán của mình cho ông anh trai Tần Đồng và người cha Tần Thành. Khi Tần Thành biết được Khánh Trần không phải là người hầu, đã lập tức thay đổi thái độ. Theo suy đoán của lão, Lý Thúc Đồng chỉ ở cấp C, nhưng cấp C mới là tốt. Cấp bậc cao quá gia đình mình cũng không trèo lên được. "Thông gia. . . À không phải, vị tiên sinh này, xin hỏi xưng hô thế nào?" Tần Thành hỏi. Tần Dĩ Dĩ nghe được cha mình nói sai, bèn đứng dậy kéo ba lô Khánh Trần xuống, nhỏ giọng nói: "Em giúp anh treo ba lô trong lều." Cô nói xong bèn cầm ba lô chạy đi đến chỗ lều vải. "Tôi họ Mộc, còn đứa bé này là đệ tử tôi, ông có thể gọi là Tiểu Mộc." Lý Thúc Đồng cười nói. Khánh Trần: ". . ." Từ 'Trần' nghe qua có cảm giá phiêu diêu, mà cái tên 'tiểu Thổ' bỗng biến thành giản dị. Tần Thành và Tần Đồng liếc mắt nhìn nhau. Hiện tại, chính Lý Thúc Đồng thừa nhận Khánh Trần không phải là người hầu. Điều này khiến trong lòng họ vô cùng vui mừng. "Mộc tiên sinh." Tần Thành nói: "Tôi biết ngài là cao thủ, nên có một chuyện muốn trao đổi với ngài." Lý Thúc Đồng cười cười: "Cứ nói đừng ngại." "Lần này mấy cái flycam chúng tôi mang theo đều đã bị hỏng, cho nên công cụ phòng thân không còn được đầy đủ." Tần Thành suy nghĩ rồi nói: "Nếu chẳng may trên đường đi chúng tôi gặp nguy hiểm, kính xin tiên sinh ra tay giúp đỡ. Sau đó chúng tôi sẽ không thu tiền đi đường của các người nữa." Thật ra, Tần Thành cảm thấy, đoạn đường đi tới gần vùng đất cấm kỵ cũng không nguy hiểm gì quá lớn. Chỉ có điều, lão nghĩ ra một lý do bỏ đi tiền đi đường, nhằm kéo gần quan hệ đôi bên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]