Đêm tối trên hoang dã, trong khu vực cắm trại bỗng nhiên xuất hiện người lạ, khiến tâm trạng mọi người có phần kỳ kỳ.
Tất cả mọi người xung quanh đống lửa, ai nấy cũng có tâm tư quan sát người trung niên và thiếu niên kia.
Bọn họ nhìn thấy thiếu niên cởi ba lô leo núi ra ném xuống đất. Một tiếng 'bịch' vang lên, tiếng động ấy khiến mọi người hiểu được chiếc ba lô kia nặng thế nào.
Người trung niên bên cạnh không hề có ý định hỗ trợ, chỉ kiếm một viên đá rồi ngồi xuống, mặc kệ thiếu niên nhóm lửa nấu cơm.
Cô gái trẻ luôn có cảm giác, người thiếu niên này không hề giống với loại con nhà giàu như anh trai mình nói, mà càng giống với người hầu của trung niên hơn.
Ông lão Tần Thành nhìn cảnh này nói: "Thiếu niên ấy không phải con nhà giàu có gì. Chỉ cần nghe tiếng ba lô đặt xuống, ta có thể đoán nó nặng khoảng 50 cân. Chỗ chúng ta ở cách thành phố phải tới 100 kilomet. Căn cứ Liên Bang gần nhất cũng phải 40 cây số. Đeo một ba lô nặng 50 cân, đi hơn 40 cây số, làm gì có đứa con nhà giàu có nào phải chịu khổ như vậy?"
Lúc này, thiếu niên gọn gàng lấy từ trong ba lô ra một chiếc bàn gấp nhỏ.
Người trung niên thản nhiên ngồi trên ghế trước mặt bàn. Người thiếu niên lại lấy ra một cái máy đọc sách đưa cho lão.
Bên đống lửa, người trẻ tuổi Tần Đồng có chút do dự rồi nói: "Người này chính xác không giống con cái nhà giàu có."
Bên này còn đang nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-cua-dem/924080/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.