Giang Tuyết đột nhiên nói: "Chuẩn bị xuyên việt rồi. Tiểu Trần, tại Thế Giới Bên Trong, cô giúp gì được cho cháu không?"
Thật ra, câu nói này có ý nghĩa, trong tiềm thức cô ấy đã biết Khánh Trần là lữ khách thời gian.
Nhưng điều này không phải quan trọng, bởi vì cái đêm hắn ra tay cứu người đã lộ rất nhiều thứ.
Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời: "Cô Giang Tuyết, đừng dính quá nhiều tại Thế Giới Bên Trong. Có lẽ, khi mọi người trở về, cháu đã tìm ra cách giải quyết."
Lý Đồng Vân chớp chớp mắt: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Con nghe không hiểu."
Khánh Trần quay qua nhìn cô bé, cố gắng nhịn cười. Cho tới tận bây giờ, cô bé mới là người che dấu tốt nhất.
Trừ mình ra, thật sự không một ai biết thân phận lữ khách thời gian của cô bé.
Cùng lúc đó, tại phía bắc Lạc Thành, Huyện Mạnh.
Lộ Viễn dẫn đội đi qua đồi núi gập ghềnh, đường núi nhỏ tới tận trong làng. 7 chiếc xe việt dã đã dính đầy bùn đất.
Trong thôn, có ba người khác nhau gọi điện báo án, nói trong thôn xuất hiện 5 người lạ, đeo từng chiếc balo lớn vào trong núi. Trên người bọn chúng còn có máy móc được thay thế, có người là chân, có người là tay.
Trong lúc báo an, bọn họ không hề nói đây là những tên tội phạm nguy hiểm, chỉ đưa ra nghi ngờ của bản thân.
Một người báo án có làn da ngăm đen, trên mặt tràn đầy vết nhăn, nhìn qua là biết một nông dân điển hình.
Lộ Viễn hỏi: "Ngài nhìn thấy bọn chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-cua-dem/924052/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.