Lộ Viễn tỏ ra vui mừng. Anh đã đã làm rõ được mối quan hệ giữa Hồ Tiểu Ngưu và Lưu Đức Trụ, cũng hiểu rõ chuyện hôm nay là thế nào. Vì vậy, anh ta lập tức viết ra suy nghĩ của mình gửi cho Trịnh Viễn Đông: Hồ Tiểu Ngưu mời Lưu Đức Trụ đến giao dịch, còn Lưu Đức Trụ yêu cầu giao dịch bằng vàng, trong lúc vô tình lại bắt được đám tội phạm. Đám người Hồ Tiểu Ngưu là lữ khách thời gian, còn Lưu Đức Trụ đã có tư cách giao dịch cùng người khác. Nhưng, ngay khi Lộ Viện còn đang chờ đời lời khen từ ông chủ, Trịnh Viễn Đông đã dội cho lại cho anh ta một chậu nước lạnh: "Cậu phân tích không đúng." Lộ Viễn nghi ngờ hỏi lại: "Ông chủ, không đúng chỗ nào." "Hồ Tiểu Ngưu và Lưu Đức Trụ đã hẹn nhau từ trước, sao đám người Hồ Tiểu Ngưu không ở nhà còn đến nhà hàng xóm làm gì? Cậu thấy người chuẩn bị làm chuyện lớn lại đi chơi sao?" Trịnh Viễn Đông hỏi lại. "Nhất định không. Cái này logic hơn." Lộ Viễn đã hiểu ý ông chủ của mình: "Ông chủ, ý ngài là Hồ Tiểu Ngưu không biết Lưu Đức Trụ sẽ đến, bọn họ cũng không hề hẹn trước với nhau." "Đúng." Trịnh Viễn Đông hỏi tiếp: "Nếu cậu là người như Lưu Đức Trụ, người khác muốn nhờ vả cậu. Cậu sẽ đến tận nhà ngồi xổm dưới đất chờ đợi 20 phút mà không tức giận sao?" "Chắc chắn là không. Tôi sẽ tỏ ra hống hách, tôi chia tay bạn gái cũ cũng vì cô ấy quá lề mề. Mỗi lần đi chơi tôi đều phải chờ phía dưới tận 30 phút đồng hồ." Lộ Viễn trả lời. Trịnh Viễn Đông hỏi: "Nếu như tôi nói cậu chờ 30 phút thì sao?" Lộ Viễn giật mình: "Ông chủ, tôi sao dám không đợi. . . Ý ngài, Lưu Đức Trụ còn có một ông chủ?" Trịnh Viễn Đông nói: "Cho nên, cậu cảm thấy suy đoán vừa rồi của mình đúng không?" Hai mắt Lộ Viễn sáng lên. Đúng vậy, trước đó mình đã có rất nhiều manh mối, nhưng chưa hề suy nghĩ tới tình huống này. Lưu Đức Trụ có nói đến lấy vàng, mặc dù có phải gặp mặt Hồ Tiểu Ngưu. Nhưng không một người nào biết Lưu Đức Trụ đang diễn, hoặc cố ý tạo một tình huống bất ngờ nào cho người ngoài nhìn vào. Trên thực tế, lúc đó trong đầu Lưu Đức Trụ chỉ suy nghĩ đến vàng, cũng bởi vì Khánh Trần nói vấn đề này cho cậu ta. Lúc này, Trịnh Viễn Đông lại nhắn tin lại: "Có người cố ý giấu đi một manh mối, dẫn đến cậu suy đoán sai lầm. Manh mối này khá mơ hồ, nhưng lại quan trọng nhất. Rốt cuộc, ai sai khiến Lưu Đức Trụ tới toà nhà 4 đường Hành Thự? Ai là người phát hiện ra đám tội phạm? Ai có thể khiến Lưu Đức Trụ nhịn nhục ngồi xổm trước cửa nhà chờ hơn 20 phút?" Lộ Viễn ngạc nhiên: "Đêm này. . . còn một người chúng ta không biết, ở phía sau màn." Bỗng nhiên anh ta nổi hết gai ốc lên. Đêm nay, bọn họ giống như biểu diễn trên sân khấu, song còn có một người ở phía bên ngoài, trong bóng tối im lặng quan sát. Người này anh ta không biết, thậm chí còn không biết hình dáng người này ra sao. Trịnh Đông Viễn nhắn trở lại vào Wechat: "Người này giống như tôi đã nói, là vị lữ khách thứ ba bên trong nhà tù số 18. Hắn có thể điều khiển hành vi của Lưu Đức Trụ, luồn lách tính toán trên đầu trên cổ chúng ta. Nhưng đừng quá lo lắng, ít ra hiện tại chúng ta và đối phương quan hệ không tệ." Lộ Viễn cảm giác đầu óc mình không đủ dùng, hoặc chỉ có ông chủ Trịnh mới đủ tầm liên hệ với người lữ khách thần bí kia. "Ông chủ, nếu không tôi tìm cơ hội thẩm vấn Lưu Đức Trụ? Khả năng loại người này sẽ nói cho chúng ta biết." Trịnh Viễn Đông trả lời: "Vậy chúng ta sẽ khiến người bạn này thành kẻ địch." . . . Đếm ngược, 23: 50: 00. Nửa đêm, 11 giờ 50 phút, Khánh Trần còn chưa ngủ được. Hắn nằm ở trên sàn nhà ở phòng khách, bên dưới là tấm đệm Giang Tuyết giúp mình trải ra. Trong nhà Giang Tuyết bị phá rất nhiều đồ vật, với lại còn 5 tên tội phạm khác ngoài kia. Để hai mẹ con cô ấy ở nhà Khánh Trần vẫn là tốt nhất. Phòng dưới tầng một rách nát, bên trong điện không đủ dùng, mờ mờ ảo ảo. Thỉnh thoảng còn có mùi ẩm mốc sộc vào tận mũi. Trong phòng bếp thỉnh thoảng có vài con gián bò qua bò lại, Khánh Trần cũng chẳng quan tâm. Buổi tối, Giang Tuyết dọn dẹp nhà cửa lại một lần, giống như dùng hành động cảm ơn Khánh Trần đã bảo vệ. Khánh Trần ngủ không được. Nếu đổi lại một người khác gặp nhiều chuyện như vậy cũng khó lòng ngủ được. Hắn nhớ lại tất cả mọi chuyện hôm nay, xác nhận một lần nữa không có ai nhìn ra tác dụng của mình. Dù cho Lưu Đức Trụ bị tra tấn, người khác cũng chỉ biết, có một vị thần bí đứng sau chỉ đạo Lưu Đức Trụ, nhưng không thể nào biết đó là ai. Chuyện đêm này, xem như chẳng có dính líu gì tới hắn. Nhưng tất cả mọi đầu mối đều từ phía hắn mà ra. Loại cảm giác này, quá thần kỳ. Giống như chơi cờ tướng, hắn vẫn thích đứng trên cương vị người chơi, mà không phải quân cờ. Hắn không cam lòng chịu làm một quân cờ. Trong phòng ngủ, tiếng động tinh tế phá tan không khí tĩnh lặng vang lên, Lý Đồng Vân mò mẫm, mặc chiếc váy ngủ bước ra khỏi phòng. Cô bé lại gần ngồi cạnh Khánh Trần nói: "Anh Khánh Trần, anh cũng không ngủ được phải không?" Khánh Trần gối lên tay nhìn cô bé: "Sao em còn chưa ngủ? Mẹ em đâu?" Lý Đồng Vân nhỏ giọng nói: "Mẹ em ngủ rồi, chuyện lần trước em hỏi anh suy nghĩ sao rồi?" Khánh Trần hỏi: "Chuyện gì?" "Anh còn giả vờ cái gì. Trí nhớ của anh rất tốt, nhất định biết em đang nói đến chuyện gì." Lý Đồng Vân vạch tay áo lên nhìn: "Hôm nay là ngày 29 tháng 9. Ngày mai là ngày 30, ngày tiếp theo chính là lễ quốc khách đấy." Khánh Trần ngẫm lại, hình như đúng là như vậy: "Ừ, chuyện này. . ." "Chúng ta ra ngoài chơi đi, nhiều chuyện xảy ra như vậy, coi như chúng ta đi giải sầu." Lý Đồng Vân vẫn chỉ là cô bé, nói đến việc ra ngoài đi chơi, đôi mắt không tự chủ được bỗng sáng lên. "Em muốn ra ngoài chơi thì chơi thôi, kéo theo anh làm gì?" Khánh Trần dở khóc dở cười. Lý Đồng Vân cúi đầu: "Anh không đi, mẹ em cũng không cho đi. Mẹ em nói bên ngoài giờ rất nguy hiểm. Nhưng em cảm thấy, bây giờ bên trong thành phố mới nguy hiểm, còn ở ngoài chắc là an toàn. Trong tin thời sự đã nói, cái tổ chức kia còn những 5 người, bọn họ nhất định tìm cách bắt có lữ khách thời gian." Khánh Trần cảm thấy lời cô bé cũng có lý, nhưng vẫn hỏi lại: "Em chỉ đơn giản là muốn ra ngoài chơi thôi đúng không?" "Vâng, mà cũng không hẳn." Lý Đồng Vân cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nếu ngày quốc khánh không ra ngoài chơi, nhất định em phải đến trung tâm luyện thi. . . Vốn dĩ bài tập về nhà đã rất nhiều rồi, còn phải đến trung tâm luyện thi, mệt chết em. Mỗi lần họp phụ huynh, mẹ của Trương Siêu Vân đều nói với mẹ em, đã đăng ký cho Trương Siêu Vân một trung tâm luyện thi rất tốt, mà ở đấy tốt hơn ôn ở nhà rất nhiều. Nên mẹ em cũng muốn em đến đó đăng ký." Khánh Trần ngạc nhiên. Với tính cách thông minh nhanh nhen, lại có phần trưởng thành sớm. Mà lúc này, cô bé cũng gặp phải việc khó chịu giống bao đứa trẻ khác. Dù có sự kiện xuyên việt hay không, bọn nhỏ cũng không chạy thoát khỏi việc đến trung tâm luyện thi, dù người đó có là dòng chính của tập đoàn Lý thị tại Thế Giới Bên Trong chăng nữa. . . Hắn cười nói: "Vậy em muốn đi đâu chơi? Mà anh cũng chưu chắc có thể thuyết phục được mẹ em." "Chắc chắn là được. Chỉ cần anh đồng ý thôi, còn việc thuyết phục mẹ, cứ để em." Lý Đồng Vân tự tin nhìn Khánh Trần: "Mẹ em suy nghĩ ra ngoài sẽ không an toàn, nhưng có anh lập tức sẽ an toàn." Logic gì đây? Lý Đồng Vân tiếp tục nói: "Chúng ta cũng không đi xa, chỉ đi địa phương xung quanh Lạc Thành, ví dụ như núi Lão Quân chẳng hạn? Em nghe nói mặt trời mọc ở đó rất đẹp." Với Lý Đồng Vân, đến địa danh nào không quan trong, chỉ cần không phải ở trong thành phố và đến trung tâm luyện thi là được. Khánh Trần nhìn ánh mắt chờ mong của cô bé: "Được, anh đồng ý. Nhưng mẹ em không cho, anh cũng chịu." "Quyết định vậy đi." Lý Đồng Vân vui vẻ, lại lon ton trong chiếc váy ngủ trở về. Đúng vào lúc này, Nam Canh Thần bỗng nhiên nhắn tin tới: "Khánh Trần, Khánh Trần, có ở đấy không?" Khánh Trần hỏi: "Hơn nửa đêm rồi, có chuyện gì thế?" "Lễ quốc khánh, Vương Vân mời các bạn trong lớp tới núi Lão Quân ngắm mặt trời mọc, mày có đi hay không?" Nam Canh Thần nhắn tin qua Wechat: "Nghe nói, còn có cả Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân và Lưu Đức Trụ lớp bên nữa. Mọi người nghe đến cái tên Lưu Đức Trụ ai cũng xung phong đi." Nam Canh Thần nhắn thêm: "Đã thế, Hồ Tiểu Ngưu đứng ra mời. Mọi người không cần bỏ một xu nào vẫn đi được." Khánh Trần ngạc nhiên, không trùng hợp đến mức vậy chứ? Cũng là núi Lão Quân. Đối Phương đột nhiên tổ chức chuyến dã ngoại này, sợ rằng mượn cơ hội này tiếp xúc gần hơn với Lưu Đức Trụ một bước nữa. Dù sao, Lưu Đức Trụ vừa mới cứu bọn họ một mạng mà. Có điều, Vương Vân mới Nam Canh Thần, mà lại không mời hắn. Chuyện này có chút kỳ lạ. Theo lý thuyết, đội phương đã tạo được mối quan hệ bước đầu với Lưu Đức Trụ, thì Khánh Trần và Nam Canh Thần đã mất đi giá trị lợi dụng rồi chứ. Không hợp logic chút nào. Hắn nhắn tin lại cho Nam Canh Thần: "Cô ấy có phải biết thân phận lữ khách thời gian của mày rồi không?" Nam Canh Thần nhắn tin lại: "Tao không phải lữ khách thời gian." Khánh Trần bó tay: "Được rồi, mày không phải." Còn hàng này ngày bình thường chỉ còn thiếu việc viết bốn chữ lữ khách thời gian lên mặt thôi. Chắc rằng, Vương Vân đã phát hiện ra bí mật của Nam Canh Thần. Cho nên, đối phương mới có thể mời thằng ngốc như Nam Canh Thần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]