"Suỵt." Khánh Trần ra hiệu cho Lý Đồng Vân.
Cô bé sợ hãi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, thân thể co tròn trên ghế salon.
Dù tình tình cô bé trưởng thành sớm, nhưng dù sao chuyện này cũng chưa va vấp nhiều.
Lần trước, hai tên lưu manh kia tới nhà, cô bé còn chưa vơi nỗi sợ. Lần lại lại tiếp tục có lưu manh tới.
Theo bản năng, Lý Đồng Vân định cầm lấy điều khiển tắt tivi đi, nhưng Khánh Trần đã ngăn cô bé lại.
Mùa thù, trời tối rất nhanh, bọn họ bèn mở hết đèn lên.
Đám tội phạm kia tới, nhất định sẽ để ý tới chuyện này, cho nên cần giả vờ như mình không biết gì mới là đúng đắn nhất.
Khánh Trần cầm lấy tay cô bé, dùng khẩu hình miệng nói với cô: "Đừng sợ, có anh ở đây."
Lý Đồng Vân lau nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Trong phòng, mọi việc được duy trì giống như bình thường, không có gì khác lạ cả.
Khánh Trần đến phòng bếp, hắn ra hiệu cho Giang Tuyết tiếp tục xào rau.
Hắn lấy một tờ giấy, viết cho Giang Tuyết nhìn: "Đám tội phạm đang ở trên tầng. Chúng ta cần làm giống như không biết gì, cứ bình thường mà làm. Không cần gấp gáp, bọn họ không nghĩ ra hai người ở dưới tầng đâu."
Cả trung cư có 4 tầng, 8 căn hộ. Đám tội phạm này sẽ không phát rồ đến mức lục soát từng nhà trong trung cư đấy chứ?
Giang Tuyết kiên nhẫn xào rau rồi đem lên phòng khách. Cô cố nén lại nỗi sợ hãi viết lên giấy: "Giờ phải làm sao?"
Cô vừa viết xong, trên tầng tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-cua-dem/924044/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.