"他 の"里世界" の 人 と 同 じように, 粗野 で 野蛮 なのではないでしょうか." "Không biết cậu ấy có giống người tại Thế Giới Bên Trong, thô lỗ và dã man?" Đây là câu thứ hai Thần Đại Không Âm dùng tiếng nhật lẩm bẩm. Sau khi Khánh Trần quay trở lại Thế Giới Bên Ngoài, đã lập tức dịch lại câu này. Thật sự, hắn không rõ ý đồ của cô bé này là gì. "Có cần phải dành chút thời gian học tiếng Nhật không đây?" Khánh Trần thở dài. Đối phương ngay trước mắt mình toàn dùng loại trò vặt này, khiến mình phải trở về Thế Giới Bên Ngoài mới có thể hiểu được. Chuyện này làm cho Khánh Trần có vẻ bị động. Theo tin tức hắn biết, giường như chỉ có người Nhật và người Hàn, mới xuyên qua địa phương gọi là Liên Bang kia. Mà những người nước ngoài nơi khác, thì xuyên qua một địa phương nào đó bên kia đại dương. Khoảng cách giữa mọi người là vùng biển cấm kỵ, nơi mà không có một tàu thuyền nào có thể đi qua. Hiện tại, còn chưa có người nước ngoài nào sinh sống và làm việc tại Trung Quốc có thể xuyên qua. Truyền thông đã đưa tin, có không ít người nước ngoài dự định về nước, biết đâu có thể đạt được một xuất 'Open Beta'. Khánh Trần lại lần nữa tìm kiếm tin tức Thần Đại Không Âm, đến bây giờ vẫn chưa có người nào biết cô ấy là lữ khách thời gian. Đây là một điểm vô cùng đặc biệt. Dù sao cô ấy cũng là một minh tinh, tiểu minh tinh cũng là minh tinh mà. Làm sao chưa có ai phát hiện ra vậy? Hay do đối phương tại Thế Giới Bên Trong rất hiếm khi ra ngoài, nên người bình thường vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy mặt? Hoàn cảnh phòng ngủ của hắn hiện tại khá giống phòng thăm nuôi. Hắn luôn có cảm giác, đối phương không được vui vẻ lắm tại Thế Giới Bên Trong, cho nên mới lựa chọn đến quan sát mình. Nhưng đối phương đến nguyên nhân không phải vì mình, có lẽ để trốn tránh thế giới ngoài kia. Có điều, khi Khánh Trần ở cùng cô gái kia, ngồi đối diện quan sát lẫn nhau, khiến hắn khó mà buông lỏng tinh thần được. Hai người không cần nói gì, cũng chẳng cần tăng cường tình cảm hay khó chịu lẫn nhau. Không cần suy nghĩ xem phải sống sao tại một nơi nguy hiểm như Thế Giới Bên Trong. Chỉ ngồi nhìn nhau nửa giờ, cùng sự việc khác không một chút liên quan nào. Giống như tạo cơ hội cho nhau một chút thời gian thở dốc. Có lẽ, đối phương thật sự nghĩ vậy. Khánh Trần nhìn xuống cánh tay, đếm ngược 47: 55: 01. Lại là hai ngày. Đếm ngược xuyên qua ngày càng phức tạp, chẳng theo một quy luật nào cả. Trên đất vẫn còn con dao đã gãy, đó là con dao lần trước hắn cố đem qua Thế Giới Bên Trong, nhưng kết quả chỉ khiến con dao bị gãy. Khánh Trần nhớ tới huấn luyện hôm nay còn chưa hoàn thành. Hiện tại, hắn tìm lại mấy phần giáo trình tiếng Nhật đã tải về, vừa huấn luyện vừa học. Ba giờ sáng, hắn tắm rửa xong, rồi đi ra khỏi nhà tắm, cầm lấy chiếc điện thoại, mở ra xem tin tức. Hắn cảm giác thế giới vừa xảy ra một vụ nổ, từng cái tin tức mới không ngừng được đưa lên. "Đêm khuya, Lưu Đức Trụ quay trở lại Thế Giới Bên Ngoài, bỗng trong nhà phát ra tiếng kêu thảm thiết." "Tiếng kêu ấy đã tồn tại suốt 3 giờ đồng hồ. Không hiểu tại sao, một thiếu niên được đồn đoán sẽ trở thành nhân vật chính tại Thế Giới Bên Trong, đã gặp phải điều gì?" Sáng sớm, trước cửa nhà Lưu Đức Trụ đã có rất nhiều paparazzi ngồi chờ ở đó. Lưu Đức Trụ cảm thấy con đường đến trường như thảm đó, bốn phía đều có máy chụp ảnh. Trước kia, đám chó săn này còn khiêm tốn chút, hiện tại đám đó chỉ hận không đưa máy ảnh vào sát mặt mình mà thôi. Thế nhưng, cậu ta cũng không có một bộ âu phục đẹp đẽ, chỉ cưỡi con xe đạp cũ nát đến trường. Bánh sau của chiếc xe có vẻ hơi vênh, do hậu quả có trận phục kích hôm trước. Nhìn qua chẳng tìm ra một điểm hoàng nhoáng nào. Một phóng viên ngăn trước mặt Lưu Đức Trụ hỏi: "Xin chào, tôi là Hãn Thượng Long, phóng viên nhật báo Lạc Thành. Xin hỏi ngài, đêm qua ngài gặp phải chuyện gì vậy? Phải chăng đã bị thương tại Thế Giới Bên Trong?" "Không có." Lưu Đức Trụ lộ ra vẻ gấp gáp, vội vàng dắt xe ra ngoài. "Đã không bị thương, sao tối qua ngài kêu la thảm thiết vậy?" Phóng viên Hãn Thượng Long tiếp tục dò hỏi. Lưu Đức Trụ im lặng không trả lời, cố gắng chen ra khỏi đám người. Người vây xem ngày càng nhiều, không chỉ là đám paparazzi, mà còn hàng xóm trong toà nhà nữa. Mọi vừa vừa hóng hớt vừa bàn tán: "Mọi người xem, kia chính là thằng nhóc la hét cả tối hôm qua, nghe nói nó tại Thế Giới Bên Trong rất ghê gớm." Lưu Đức Trụ có vẻ đã nóng, dùng sức đẩy một cái khiến cho những phóng viên đang cản đường không đứng vững, ngã xuống. Những camera trên tay cũng bị rơi xuống đất vỡ ra. Đám người vây xem ngây người, đến cả Lưu Đức Trụ cũng không biết chuyện gì xảy ra. Trước mặt hắn có khoảng 7, 8 người. Dù cho mọi người không có lòng phòng bị, thì cái đẩy của hắn cũng không thể khiến cho đám người ngã dễ dàng vậy được chứ? Lưu Đức Trụ ngày càng luống cuống. Cậu ta thừa lúc đám đông tản ra, vội vàng ngồi lên xe đạp phóng tới trường. Trên đường đi, tâm hồn của cậu ta như người trên mây. Thật ra, cậu ta cũng không phải sợ hãi đến vậy, bởi vì người lữ khách thời gian đeo mặt nạ đã nói cho cậu ta biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì. Cũng dạy cậu ta cách thể hiện sức mạnh một cách vô tình nhất. Phơi bày sức mạnh, là một cách gián tiếp thừa nhận mình chính là truyền nhân của Lý Thúc Đồng. Còn Lý Thúc Đồng truyền dạy cái gì? Người ngoài sao mà biết được? Có lẽ nhiều người suy nghĩ, không phải đạt được truyền thừa, mà chỉ được tiếp nhận. Lưu Đức Trụ suy nghĩ, vị lữ khách thời gian kia làm việc vô cùng kín kẽ, chẳng trách được Lý Thúc Đồng thừa nhận, còn mình thì không. Hắn đã nghe rất nhiều lữ khách thời gian nói, muốn tìm được thuốc biến đổi gen vô cùng khó. Nhưng yêu cầu của mình vừa mới nói ra, vị lữ khách thời gian đeo mặt nạ mèo kia, giống như ngay lập tức tìm về cho mình. Trong vòng một ngày. Loại sức mạnh thần kỳ này, khiến sự dũng cảm của Lưu Đức Trụ tăng lên rất nhiều. Giống như trong game, chẳng cần mình phải giỏi lắm, chỉ cần có người bảo kê tốt tự nhiên sẽ lên tầm cao mới. Có điều, Lưu Đức Trụ không cách nào kiểm tra được, người chủ nhân mới của mình đạt tới trình độ nào. Ở bên trong nhà tù, ngăn cách hết thảy tin tức, khiến cậu ta không biết thông tin nào bên ngoài. Đêm qua, dù cu cậu gặp phải trận đau muốn chết cho xong, nhưng thuốc biến đổi gen đã có tác dụng ngay lập tức. Lưu Đức Trụ chỉ cần thời gian một tiếng đồng hồ, đã có thể trở lại bình thường, tinh thần sôi nổi. Lưu Đức Trụ đến trường học, tiến vào lớp mình mà cảm giác có điều không đúng. Có điều, mọi người không phải nhìn mình mà đang nhìn vào màn hình điện thoại. Có một người đã đưa ra một tin tức. Người có ID 'Sấm Vương', đưa ra một sự kiện tại Thế Giới Bên Trong. Lý Thúc Đồng đã bước ra khỏi nhà tù sau 8 năm. Lão ấy đi cùng một người con trai đeo mặt nạ hình mèo đến toà nhà Vĩnh Hằng ăn cơm. Lý Thúc Đồng gọi một phần thịt kho tàu, còn người đeo mặt nạ gọi một xuất mì xào tương đen. Thời gian đó, con trai cả Trần thị, cao thủ cấp A Trần Dã Hồ đến thuyết phục. Người này hi vọng Lý Thúc Đồng có thể quay lại nhà tù số 18. Đồng thời, khu quân sự của Khánh thị và Lý thị đều có hành động. Có người đã tận mắt nhìn thấy thuyền bay 'Lục Địa Tuần Hàng Giả' của Khánh thị bay lên không trung. Mọi người đều biết, Lục Địa Tuần Hàng Giả của Khánh Thị đã kết hợp với vật cấm kỵ ACE-009, nhưng không một ai nhìn thấy vật cấm kỵ này có hình dáng thế nào. Có thể, Khánh thị đã có ý định dùng vật cấm kỵ đối mặt với Lý Thúc Đồng. Đến nay, thân phận người mang mặt nạ hình mèo vẫn còn trong bóng tối, cũng như nguyên nhân Lý Thúc Đồng ra khỏi nhà tù. Việc này gây ra một trận sóng to gió lớn toàn Liên Bang. Lưu Đức Trụ lặng người đọc những tin tức này. Chuẩn xác hơn mà nói, cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vào dòng chứ 'người mang mặt nạ hình mèo đến toà nhà cao nhất, toà nhà Vĩnh Hằng ăn cơm'. Cuối cùng cậu ta đã hiểu, nhận thức của mình với vị ông chủ mới này còn chưa đủ sâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]