Cảm giác như bị thiêu đốt, máu nóng sôi trào, tim đập thình thịch. Khánh Trần cảm thấy, thế giới như bị động phá vỡ, kèm theo đó là cuộc sống của bản thân mình đang bùng cháy lên. Có điều, cảm giác bỏng rát này rất nhanh đã biến mất. Theo hô hấp, đường chỉ bằng lửa trên mặt hắn và Lý Thúc Đồng vẫn còn, nhưng từng đoàn không khí hắn hít vào trong phổi giống như làn gió mát khiến thân thể thoải mái, không còn cảm giác đau đớn nữa. Lâm Tiểu Tiếu đứng cạnh nhắc nhở: "Giữ vững tâm lý, não bộ của cậu nhận được cảm giác thoải mái sẽ nhanh chóng quên đi đau đớn vừa rồi. Tất cả đều là đau đớn, nhớ kỹ tất cả đều là đau đớn. Chuẩn bị giờ phút này cậu sẽ tan vỡ, nếu cậu không qua được cửa ải này, chẳng ai có thể giúp nổi cậu." Tâm trí Khánh Trần khẽ run lên, bởi vì Lâm Tiếu Tiếu nói trong giây phút đó khổ sở đau đớn sẽ xâm chiếm não bộ của mình. Lần đầu tiên hắn tự mình sống độc lập, trải qua việc đứt tay khi phải nấu cơm. Thời điểm bị đứt tay đó, lưỡi dao từ từ cứa qua, ngay cả từng cái vân tay bị cắt đứt vẫn còn in sâu trong ký ức của hắn. Lúc bị dùng hình bằng nước, hai lá phổi nhận vào từng giọt nước lạnh toát, giống như từng chiếc rễ cây độc. Những chiếc rễ bằng băng lạnh lẽo đâm vào trong phổi của mình. Trong phòng tối, trước khi bị dùng hình bằng nước tra tấn, một giây trước thân thể hắn như sa mạc khô hạn. Còn có buổi chiều, ngày mà mẹ đã bỏ rơi hắn. Cùng với đó là hình ảnh của mẹ kéo theo chiếc rương hành lý rời đi. Tất cả mọi điều này giống như bị một cơn thuỷ triều cuốn đi sạch sẽ, giống như vách núi cạnh bờ biển bị đập ra thành đá vụn. Những con sóng biển đen kịt giống như con dao sắc nhọn, vang lên tiếng gào thét kêu rên vào trong không gian trống rỗng. Khánh Trần tựa như quay trở về thời điểm bị dùng hình bằng nước, nhắm mắt lại. Một lần nữa, hắn lại rơi vào trong bóng tối mơ hồ. Dưới vực sâu thăm thẳm lại vang lên tiếng gọi dịu dàng: "Đi cùng mẹ." Khánh Trần trả lời: "Đường xa như vậy mình còn có thể tự đi, quãng đường còn lại, cũng nên đi một mình thôi." Dường như trong cái chớp mắt đó, hắn lại mở mắt ra lần nữa. Chẳng trách Lý Thúc Đồng đã nói, nếu cánh cửa kia mà bản thân mình không bước qua được thì không thể nào đi con đường của lão được. Thì ra cách cửa đó là giờ phút này. Hô hấp của Khánh Trần giống như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Ngọn lửa ấy trong khoảnh khắc này đã đốt sạch những chuyện cũ trước đây. Từ đó, hắn hiểu được lựa chọn của mình, không cần phải hối hận, không cần phải quay đầu nhìn lại. Quãng đời còn lại, tất cả nằm ở phía trước. Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu tỏ ra kinh ngạc. Hai người đứng bật dậy nhìn nhau, họ không tin được giờ phút này Khánh Trần vẫn giữ được sự tỉnh táo. Bọn họ đã từng trải qua sự đau khổ này, khi mọi sự đau đớn tập trung vào một điểm. Bọn họ đã cảm nhận được, ý chí bị vỡ tan là khái niệm gì. Chỉ có thể đối mặt với sự đau khổ của mội người, mới có thể từ đó thoát ra được vực sâu 'lương tâm' . Vứt bỏ quá khứ mình, mở ra tương lai, tiến bước về phía trước. Lâm Tiểu Tiếu lẩm bẩm: "Có lẽ, Khánh Trần có năng lực gặp qua là không thể quên. Nên những đau khổ từ trước tới nay, hắn chưa từng quên. . ." Não bộ còn người có xu thế bảo vệ, nó sẽ cố gắng giúp bản thân quên đi vài thứ. Từ đó cuộc sống bản thân sẽ tốt hơn. Thế nhưng, khả năng đặc biệt của Khánh Trần giúp hắn rất nhiều, nhưng cũng khiến hắn nhận được đau đớn gấp trăm nghìn lần người thường. Mà cái vực sâu kia, hắn đã sớm vượt qua được rồi. Lý Thúc Đồng từ từ buông cổ tay hắn ra, xúc động nói: "Cảnh cửa này so với tưởng tượng của tôi còn thuận lợi hơn." Chẳng biết tại sao, khi lão ý thức được người trước mặt mình phải đối mặt với điều gì, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót. Không một ai rõ, cuộc sống người thiếu niên này trải qua điều gì, khi người này nhận được năng lực đặc biệt, đã phải gánh lấy chuyện gì. Đường vân bằng lửa trên mặt Khánh Trần từ từ biến mất. Hắn hỏi: "Cách hô hấp này có tác dụng gì?" Nguyên nhân hắn hỏi vậy là do cảm giác được thân thể mình hiện tại chưa thấy điều gì đặc biệt. Hắn chỉ cảm thấy tinh thần mình thoải mái, vô cùng dễ chịu. Cảm giác yếu ớt do bốn ngày bị cực hình đã biến mất không còn. "Đây là cách thức phụ trợ." Lý Thúc Đồng nói: "Thuật hô hấp chính là hô hấp với tần suất khác biệt. Hiện tại, cậu còn chưa thể tự mình làm được, đợi tôi giúp cậu làm mấy lần, cậu sẽ nhớ kỹ được nhịp điệu của nó." Nhưng lão vừa dứt lời, Khánh Trần đang ngồi phía đối diện Lý Thúc Đồng. Vốn dĩ đường vân trên mặt đã biến mất, nay lại từ từ hiện ra. Lần thứ nhất nụ cười gượng gạo xuất hiện trên mặt lão: "Tôi quên mất cậu có khả năng đặc biết, có thể ghi nhớ lại nhịp điệu hô hấp này." Không thể trách Lý Thúc Đồng tại sao lại lộ ra hình dáng này. Năm xưa, thầy của lão phải dẫn dắt lão hơn 40 lần mới khiến lão miễn cưỡng nhớ kỹ nhịp điệu hô hấp kia và có thể tự mình làm. Nhưng hiện tại, người đối diện lão chỉ cần một lần là có thể làm được. Lý Thúc Đồng ổn định cảm xúc lại: "Nếu cậu không cần tôi dẫn dắt nữa, vậy thì nói cho cậu truyền thừa Kỵ Sĩ đi. Còn tác dụng của thuật hô hấp thì có thể nói sau." "Từ khi tổ chức Kỵ Sĩ thành lập, người sáng lập kia đã phát hiện ra bí mật của gen ẩn." "Dựa vào tổng kết của người đó, con người phải vượt qua 8 cửa ai về sinh tử, gen này sẽ được mở ra." Lý Thúc Đồng nói tiếp: "Nếu như cậu hoàn thành 8 cửa ải sinh tử này mới được coi như là một chuẩn Kỵ Sĩ. Mở ra gen ẩn, siêu phàm thoát tục." "Thời điểm đó, Kỵ Sĩ còn rất nhiều, bọn họ đi theo bước chân nhân loại, trải qua thời kỳ biến đổi lớn của của thời đại. Cũng may, vẫn có người sống sót khi nhân loại khai sáng ra kỷ nguyên văn minh mới." "Nhưng sau này, số Kỵ Sĩ ngày càng ít đi, không phải bởi vì không có nhân tuyển thích hợp, mà bởi vì có một vài cánh cửa sinh tử phải được thực hiện ở vùng biển cả. Nhưng hiện tại, những khu vực biển cả đã biến thành vùng cấm kỵ, trước đó là cửu tử nhất sinh, bây giờ là thập tử vô sinh." "Thiếu một cánh cửa sinh tử, gen ẩn không thể nào mở ra được." "Nhưng vào thời điểm đó, đảm nhiệm lãnh tụ Kỵ Sĩ Tần Sanh là một thiên tài. Người này sáng tạo ra một loại hô hấp phụ trợ, người thừa kế sau này chỉ cần vào thời điểm khiêu chiến cánh cửa sinh tử sử dụng thuật hô hấp này, có thể bước qua cánh cửa sinh tử, mở ra một phần gen ẩn, không nhất định phải hoàn thành tất cả mới mở được." "Dù như vậy, khi cậu mở ra một cách cửa sinh tử, cũng không thể so sánh với Kỵ Sĩ mở ra 8 cánh cửa được. Nhưng chỉ cần cậu mở được 6 cánh cửa, thực lực hoàn toàn vượt qua đám Kỵ Sĩ thế hệ trước." "Nếu dựa vào thực lực phân chia tại Thế Giới Bên Trong, có sáu cấp độ lần lượt là ABCDEF, mở được 6 cánh cửa sinh tử là bước vào cấp độ A." Hắn bỗng nhớ ra chuyện vội hỏi: "Vậy sư phụ, cấp bậc của người là gì vậy?" Diệp Vãn đứng cạnh trả lời: "Ông chủ là cấp S." Bởi vì, Lý Thúc Đồng đã hoàn thành được 7 cánh cửa sinh tử, chỉ kém một cánh cửa cuối cùng. "Nhưng thuật hô hấp này có điểm nào thần kỳ lại có thể trợ giúp lấy được năng lực từ gen ẩn?" Khánh Trần hỏi. Tâm trạng của hắn từ nãy đến giờ có phần xúc động, bởi mình có thể chạm vào được năng lực của thế giới này. Nhưng hắn vẫn còn có điều chưa hiểu. "Con chắc hẳn đã biết đến Dopamine chứ?" Lý Thúc Đồng hỏi. Tuy rằng Khánh Trần có năng lực gặp qua là không thể quên được, nhưng trước kia hắn chưa từng để ý đến thành phần này, chỉ có thể dựa vào chút tin tức còn sót lại trong trí nhớ: "Dopamine là chất tiết ra nhằm mang lại hạnh phúc cho con người, nhưng cũng ba loại như: Vui chơi, trúng sổ xố, đánh bạc lúc đó chất này được tiết ra nhiều nhất. Giống như hoạt động thể thao hay thư giãn khiến cho con người thoải mái là do Dopamine mang lại." Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Lý thuyết là như vậy, nhưng chất tiết ra thế nào cũng không tác động trực tiếp khiến người ta vui vẻ như vậy, nó chỉ là một chất tiết ra từ giây thần kinh, phụ trách vận chuyển làm cho con người tạo thành 5 loại sắc thái vui vẻ. Nhưng người đời nói có ba loại cơ bản trên cũng không sai, có điều con phải hiểu được, nó không phải sự vui vẻ, đó là một loại mong ước khiến con người bị nghiện." "Còn Dopamine người nói là gì?" Khánh Trần hỏi. "Dopamine này là một chất trước đắng sau ngọt, nó kết hợp với chất kích thích trong cơ thể, có tác dụng giảm cơn đau, nhưng đây là công dụng cơ bản nhất." Lý Thúc Đồng nói: "Tần Sanh tiền bối đã kiểm tra rất chi tiết và phát hiện ra thời điểm Kỵ Sĩ vượt qua cánh cửa sinh tử, bản thân bài tiết ra rất nhiều chất Dopamine." "Cho nên tiền bối cho rằng, chất bài tiết ra khiến con người lún sâu vào vũng bùn đó, chính là chìa khoá mở ra cánh cửa sinh tử đến gần với việc mở ra gen ẩn kia." "Từ việc này, trong tổ chức Kỵ Sĩ mới truyền ra một câu: trải qua cuộc sống đau khổ, mới có thể trở nên cao cấp hơn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]