Âm thanh quen thuộc. 
Có người dùng sức đập vào cánh cửa bằng hợp kim, có tiếng hét của đám mãnh thú bằng máy móc. Những người mới, chào mừng đến với nhà tù số 18. 
Khánh Trần bước ra khỏi chiếc giường lạnh lẽo, ngoài miệng lộ ra nụ cười mỉm. 
Trong lòng hắn không ngừng hiện lên dòng chứ: người mới, chào mừng đến với nhà tù số 18. 
Không biết nguyên nhân gì, thời điểm hắn xuyên việt lần này, Khánh Trần cảm giác rất rõ tâm trạng của mình bỗng nhiên vui sướng lạ thường. 
Nơi này có người hắn quen, quy tắc rõ ràng, còn có tương lại rộng mở. 
Giống như hắn vống dĩ là người của Thế Giới Bên Trong, chứ không phải được sinh ra tại Thế Giới Bên Ngoài. 
Nơi này, hắn không phải nhớ lại chuyện cũ, cũng không có người khiến hắn phải lo lắng. 
Mình chỉ cần hướng phía trước mà bước, chỗ nào cũng có điều mới mẻ chờ đón mình. 
Hắn cúi xuống nhìn vào cánh tay của mình, có điều lần này khiến hắn chết lặng. 
Trở về đếm ngược: 160: 20: 09. 
Trừ thời gian hắn ngủ, lần trở về này vừa tròn 7 ngày. 
Đây là điều hắn không ngờ tới. Khánh Trần tưởng rằng, thậm chí đã quen thuộc với mốc giờ là 48, không ngờ quy tắc lại có sự thay đổi. 
Vì sao đây? 
Điều này có quy luật gì không? 
Xem ra, mình cần phải tiếp tục tìm hiểu xem quy luật là gì. 
Khánh Trần bước tới cánh cửa bằng hợp kim, cảnh cửa bỗng mở ra, giống chào đón hắn trở về. 
So với Thế Giới Bên Ngoài, nơi này mới chính là sân nhà của hắn. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-cua-dem/924010/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.