Nam Canh Thần ngơ ngác nhìn Khánh Trần, mãi một lúc sau mới nói ra được: "Đại ca, em là muốn tìm công an xin trợ giúp. Giống như chú nhà là bị bắt, không thể giúp được việc này đâu."
"Vậy không còn cách nào." Khánh Trần lắc đầu, hắn hỏi thêm: "Mày gặp được chuyện gì kỳ quái lắm sao? Đến cùng là chuyện gì vậy?"
"Không có việc gì, không có việc gì." Nam Canh Thần kín miếng không để lộ ra.
Khánh Trần không nói thêm điều gì nữa.
Người ta đã không muốn nói, vậy mình cứ xem như là không biết gì đi.
Nhưng trong lòng hắn có điều suy đoán. Nam Canh Thần nói đến điểm kỳ lạ. . . có phải trên tay cũng có đếm ngược hay không?
Nhưng đếm ngược, người khác sẽ không nhìn thấy. Cho nên, Khánh Trần cũng chỉ có thể đoán mà thôi.
Lần đầu tiên mình thấy đếm ngược là vào 6h tối hôm qua, và mình đã chốn buổi tự học. 12h đêm qua tiến hành xuyên việt lần đầu tiên.
Nếu như Nam Canh Thần cũng có đếm ngược, vậy cậu ta xuyên đến vị trí nào?
Khánh Trần thầm nghĩ, Nam Canh Thần nhìn gầy gò nhỏ con, xem ra có phần yếu đuối. Nếu thật sự cậu ta xuyên qua thế giới kia không biết làm sao sống sót đây.
Quan hệ hai người cũng rất được, cũng không phải tính cách hai người hợp nhau, mà bởi vì bố 2 đứa đều là dân nghiện cờ bạc, khiến cho gia đình hai đứa chẳng ra làm sao cả.
Sau một lần tình cờ trò chuyện, đã khiến hai cậu trai trẻ tìm được tiếng nói chung.
Bỗng vào lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-cua-dem/243346/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.