Sau nhiều ngày ở bệnh viện Ngôn Cương và Lâm Huệ Mẫn cuối cùng cũng được về nhà.
Mỗi ngày. Ông bà phải làm ra vẻ mặt mày rũ rượi buồn rầu, lúc nói chuyện video với con gái cưng cũng phải lén lút riết rồi đâm ra cục xúc, buồn chán. Không có con gái thì có con dâu, thế nên ông bà mặt dày hơn cả con trai suốt ngày đóng đinh ở nhà của Lâm Di cho đỡ buồn, với lại đơn ly hôn đã ký rồi, ký cho có thủ tục chứ hai đứa chưa ra tòa, vẫn còn là vợ chồng hợp pháp.
Ngôn Cương cũng vậy, vì mê món ăn Lâm Di nấu nên ở lại đây miết, ông thân làm chủ tịch chứ một năm chẳng tới công ty làm việc được mấy ngày, mọi chuyện tống hết cho thằng con lo. Con trai ông tuy bề ngoài có hơi khó gần chứ nó sống rất là tình cảm, từ lúc tiếp quản tập đoàn nó còn không để ông bận tâm về điều gì, công ty có chuyện cũng tự giải quyết một mình, chỉ khi nào gấp lắm không thể một mình lo liệu mới mở miệng nhờ đến ông.
Hôm nay cũng vậy. Sáng sớm là hai ông bà xách túi lớn túi nhỏ gõ cửa nhà Lâm Di, bởi vì cô làm ca chiều 2 giờ chiều đến 10 giờ đêm nên buổi sáng cô thường ở nhà, nghe tiếng chuông đoán là mẹ chồng cô nàng vui vẻ ra mở cửa:
“Thực phẩm hôm nay đây, nhờ con hết đấy.” Lâm Huệ Mẫn đưa hai túi đồ ra trước mặt, Lâm Di đón lấy vui vẻ nói: “Không có gì đâu mẹ, ba mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-tong-tai-xin-nuong-tay/2366505/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.