Chương trước
Chương sau
Cả nhà họ Ngôn vào hết trong bệnh viện. Lúc đưa con trai và con dâu đi cấp cứu gương mặt của cả hai đã trắng bệch, da thịt thì lạnh băng, môi thì tím tái làm mọi người hết sức lo lắng, Ngôn Cương rủ mắt buồn bã, riêng Lâm Huệ Mẫn khóc đến vất vả đờ đẫn, ai nấy đều cúi đầu trầm mặc như thể hôm nay là ngày tận thế.
Bên trong phòng cấp cứu không khí nặng nề bao trùm trên gương mặt những y bác sĩ vốn dày dạn kinh nghiệm đã từng đối mặt với vô vàn tình huống khó khăn trong nghề.
“Bác sĩ, anh ấy là Ngôn Thần Ngạo tổng giám đốc tập đoàn JIP, xin hãy cứu anh ấy.” Một nữ y tá với đôi mắt bất an nhìn bác sĩ da diết khẩn cầu.
Ngôn Thần Ngạo khi được đưa vào phòng cấp cứu không lâu sau đó thì ngưng tim ngừng thở, mặc dù đã được bác sĩ truyền máu và ra sức hô hấp nhân tạo, ép tim trong vòng 45 phút không ngừng nghỉ nhưng anh vẫn không hề có biểu hiện của sự sống.
“Ngưng tim lâu rồi. Hết hy vọng rồi. Buông tay thôi.” Vị bác sĩ lắc đầu thở dài, ánh mắt tỏ ra buồn bã. Cả ê kíp hơn mười người cúi đầu không khí trong phòng trở nên tĩnh mịch.
Trong thời điểm tưởng chừng Ngôn Thần Ngạo thật sự đã chết, vị bác sĩ đã chuẩn bị tinh thần kéo vải trắng đắp cho anh thì đột nhiên trên màn hình máy điện đồ xuất hiện nhịp tim rời rạc rồi rối loạn nghiêm trọng. Các bác sĩ quyết định sốc điện, sau rất nhiều lần sốc điện, tim anh bắt đầu đập bình thường trở lại, huyết áp dần tăng nhẹ.
Cả ê kíp cấp cứu thở phào nhẹ nhõm. Lúc này vị bác sĩ mới để ý đến những vết bầm tím khắp người của Ngôn Thần Ngạo, ông khẽ gật đầu tỏ ra cảm phục.
Thấy biểu hiện lạ của ông những người có mặt trong phòng tỏ ra bối rối: “Có chuyện gì sao thưa bác sĩ?”
Ông chỉ cười và nói:
“Trước lúc đưa vào đây có ai đó đã cố gắng níu giữ ý thức cậu ấy ở lại. Những vết bầm này đã cứu sống cậu ấy. Người thường sẽ không chịu nổi những vết ngắt nhéo này nhưng đối với người đang mất ý thức thì nó vô cùng có ích.”
Sau câu nói của bác sĩ, mọi người nhìn nhau hiểu ý: “Số cậu ấy cũng còn may.”
Vài phút sau đó, cửa phòng cấp cứu mở ra, ai nấy cũng đều nín thở con tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực chờ đợi một đáp án từ bác sĩ.
“Chúc mừng gia đình nạn nhân đã qua cơn nguy kịch, bây giờ người nhà có thể đi làm thủ tục nhập viện cho cậu ấy được rồi.”
Ngôn Cương và Lâm Huệ Mẫn nghe xong thở phào, hai ông bà vội vã sang phòng của Lâm Di thì hay tin cô không sao.
Lâm Di chỉ bị ngất do kiệt sức, trên người cô cũng không có vết thương nào nghiêm trọng nên trưa hôm sau cô đã tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra Lâm Di đã thấy Lâm Huệ Mẫn ngồi thẫn thờ nhìn mình.
Nhớ đến những gì xảy ra hôm qua, trong lòng nôn nao, lo lắng:
“Anh ấy sao rồi hả mẹ.” Lâm Di
“Nó không sao rồi, còn chưa tỉnh.” Lâm Huệ Mẫn nhẹ nhàng nói ra.
Mẹ chồng vừa dứt câu là cô liền ngồi bật dậy, trong suy nghĩ lúc này Ngôn Thần Ngạo mới là quan trọng nhất đối với mình:
“Con phải đi xem anh ấy cái đã.” Lâm Di vừa thò chân xuống đã bị Lâm Huệ Mẫn ngăn lại.

Bà nhìn cô cảm kích:
“Con lo cho thân mình trước đi. Phụ nữ yêu nhiều quá sẽ thiệt thòi đó, thằng nhóc đó mạng nó lớn lắm. Với lại hôm nay nó tốt với con nhưng chưa chắc ngày mai đã vậy. Tính tình cái thằng đó lúc nắng lúc mưa khó chiều lắm.”
Lâm Huệ Mẫn nhìn cô rồi đưa ra một lời khuyên chân thành, khi bà chứng kiến cảnh Lâm Di không màng tất cả ngâm mình dưới hố sâu cứu con trai mình thì bà tin rằng Ngôn Thần Ngạo sau này sẽ hối hận nếu không biết trân trọng cô gái này. Dù thương con trai bà cũng không thể ích kỉ mà giữ con bé bên mình khi mà con tim Ngôn Thần Ngạo đã thuộc về cô gái khác.
Nghe mẹ chồng nói vậy cô đành thôi, Lâm Di nhìn bà cảm kích tận đáy lòng, bà chính là mẹ chồng mà mọi cô gái đều ao ước, Lâm Di cười mãn nguyện thấy mình thật may mắn khi được mẹ yêu thương.
“Mẹ yên tâm con làm chuyện gì cũng có mục đích và lý do của riêng mình. Nếu mà sau này không thể chịu đựng thêm nữa thì con sẽ buông tay, con không để bản thân thiệt thòi đâu mà.”
Lâm Di nở một nụ cười không được tự nhiên cho lắm, chắc có lẽ câu nói của mẹ đã chạm tới sự yếu đuối nhất trong lòng cô, rõ ràng là cảm động muộn khóc vậy mà vẫn cố cười mạnh mẽ để mẹ yên lòng.
Nhìn thấy nụ cười của cô Lâm Huệ Mẫn xót xa vô cùng, bà xoa đầu cô cưng chiều: “Nó mà có ăn hiếp con thì nói với mẹ, mẹ sẽ xử lý nó giúp con.”
“Vâng.” Lâm Di cười vui vẻ thì ánh mắt bất ngờ chùng xuống buồn bã, cô thật sự không dám nghĩ đến nếu bản thân mình và anh có mệnh hệ nào thì ba mẹ sẽ sống sao đây.
Nhớ đến tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc của mình hôm qua Lâm Di không khỏi lạnh sống lưng. Lúc này cô mới nhớ đến lời cảnh cáo của anh trai, Lâm Di nghĩ ngợi một lúc mới hỏi mẹ chồng:
“Mẹ có nghi ngờ là ai làm không vậy mẹ?”
Cô không dám trực tiếp vào thẳng vấn đề mà cố tình hỏi quanh co để thử xem trong số những người mẹ nghi ngờ có Trịnh Vỹ Tuấn hay không.
Lâm Huệ Mẫn lặng người nhìn vào khoảng không trước mắt, cất giọng trầm thấp:
“Kẻ thù của nhà họ Ngôn không phải không có nhưng thù hằn đến nỗi muốn đoạt mạng luôn thằng con của mẹ thì nhất thời mẹ không nghĩ ra là ai bởi vì từ thời ông nội của thằng Ngạo thì mọi ân oán được giải quyết hết rồi, ông ấy cũng không còn nữa.”
Lâm Di khó hiểu tiếp tục hỏi:
“Vậy những mối quan hệ của Ngôn Thần Ngạo thì sao, chẳng lẽ anh ấy chưa từng làm mất lòng ai sao?” Nếu không có ân oán việc gì người ta lại truy sát anh ấy, với thân phận hiện giờ người ta nịnh nọt anh ấy còn không kịp nữa mà.
Lâm Di nói đến đây thì đột nhiên Lâm Huệ Mẫn quay mặt về phía cô, cau mày đăm chiêu một lúc, sau đó cất giọng từ tốn:
“Lúc thằng Ngạo mới lên nắm quyền điều hành công ty thì đã phỗng tay trên một dự án của đối thủ khiến người ngày ghi thù rồi tìm cách trả thù nó may thay có Trịnh Vỹ Tuấn cứu giúp nếu không thì nhát dao đó đã cắm vào ngực nó rồi.”
Giờ nghĩ lại bà vẫn còn thấy sợ, năm đó Ngôn Thần Ngạo được mời tham gia một buổi lễ khánh thành thì bất ngờ có kẻ gây rối, hắn lợi dụng đám đông hỗn loạn định một dạo hạ sát Ngôn Thần Ngạo may mà Trịnh Vỹ Tuấn nhìn thấy ngăn cản kịp thời.
Sau lần đó, tình bạn của cả hai cùng trở nên khăng khít hơn, họ gặp nhau hàng tuần. Trịnh Vỹ Tuấn cũng được Ngôn Thần Ngạo hỗ trợ trong việc làm ăn kinh doanh lĩnh vực nhà hàng và khách sạn.
Lâm Di chăm chú nghe mẹ chồng nói, câu chuyện bà kể hấp dẫn hồi hộp y truyện trinh thám khiến cô tò mò muốn biết diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào.

“Vậy giữa họ đã xảy ra chuyện gì hả mẹ?” Lâm Di nhìn mẹ chồng hồi hộp chờ đợi câu trả lời của bà.
Lâm Huệ Mẫn thở dài, ánh mắt xót xa nuối tiếc, bà cất lời:
“Mấy năm sau, thằng Ngạo được em gái của Trịnh Vỹ Tuấn là Trịnh Mai Oanh mời đến tham dự sinh nhật, cũng hôm đó Mai Oanh đã tỏ tình với nó và bị thằng Ngạo từ chối thẳng thừng, đúng lúc đó Trịnh Vỹ Tuấn và Trần Linh Linh vô tình nghe thấy hết.”
Lâm Huệ Mẫn vừa dứt câu là rơi vào trạng thái trầm mặc.
Thấy Lâm Huệ Mẫn im lặng không nói gì thêm, Lâm Di buột miệng nói:
“Có phải sau đó sự việc tồi tệ đã xảy ra phải không mẹ?”
Lâm Huệ Mẫn nhẹ gật đầu thay cho một lời khẳng định. Một lúc sau đó bà nói tiếp: “Mai Oanh tự sát kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình.”
Sau đó Lâm Huệ Mẫn đã kể lại đầu đuôi sự việc cho Lâm Di nghe: Sau bữa tiệc Trần Linh Linh trở về nhà khóc nức nở tỏ ra tủi thân, rồi trách móc thằng Ngạo rất nhiều, sau đó anh chủ động tránh mặt Mai Oanh, còn cấm cô bé đến nhà chơi, cấm cô xuất hiện trước mặt Linh Linh, sự việc cũng bị bạn bè của Mai Oanh biết, con bé bị cô lập ở trong trường, bị bạn bè công kích, mặc dù Trịnh Vỹ Tuấn có ra mặt giúp em gái nhưng lúc đó Mai Oanh đã bị khủng hoảng tinh thần và rơi vào trầm cảm, con bé bỏ nhà ra đi và mất tích suốt ba tháng, đến khi tìm thấy thì chỉ còn lại một cái xác khô treo lơ lửng trên trần nhà trong một ngôi nhà hoang ở thành phố khác, công an kết luận con bé đã tự sát, ở hiện trường cảnh sát tìm thấy một bức thư tuyệt mệnh chỉ vỏn vẹn vài dòng chữ: “Em muốn đi thật xa đến một nơi không ai quen biết mình, em mệt rồi.”
Lâm Di rơi vào trầm mặc, cô thẫn thờ một lúc rồi nhận ra sự nghi ngờ của mình là có cơ sở khi thái độ của Trịnh Vỹ Tuấn lại lạ lùng như thế, nếu chỉ là mâu thuẫn nhỏ ai lại cư xử kẻ thù thế kia, Trịnh Vỹ Tuấn gặp Ngôn Thần Ngạo còn chẳng mở miệng hỏi thăm một câu nào cả.
“Mặc dù sự việc đã qua hơn năm năm rồi nhưng mỗi lần nhớ đến mẹ lại thấy đau xót vô cùng, Mai Oanh đáng thương hiền lành tốt bụng ăn nói lễ phép bị dồn đến đường cùng.”
Đang bận suy nghĩ, Lâm Di bị mấy câu của Lâm Huệ Mẫn làm sực tỉnh. Thấy mắt bà đỏ hoe, cô cất giọng an ủi: “ Chắc Mai Oanh ở thiên đường đang sống rất hạnh phúc đấy mẹ. Mẹ đừng buồn.”
Lâm Di giấu sự nghi ngờ của mình đi và sẽ tìm cách nói cho Ngôn Thần Ngạo biết, hy vọng anh sẽ tin.
Lâm Di nhìn mẹ chồng, cô muốn biết suy nghỉ của bà:
“Mẹ không nghĩ Trịnh Vỹ Tuấn là kẻ chủ mưu của chuyện này sao?”
Lâm Huệ Mẫn chần chừ một lúc, sau lại lắc đầu bác bỏ. Không phải bà không tin mà là không muốn tin, bởi trong lòng bà Trịnh Vỹ Tuấn lúc nào cũng tỏ ra là một người lễ nghĩa, hiểu chuyện, sẽ không vì sự việc ngoài ý muốn mà ghi hận trong lòng.
Nghe xong câu chuyện Lâm Di suy tư rất nhiều, đợi xuất viện cô nhất định sẽ tìm anh trai giúp đỡ.
“Mà chuyện con nhờ mẹ lúc trước, đã có manh mối gì hay chưa.”
“Vẫn chưa con. Khi có mẹ sẽ nói với con.”
Lâm Di hy vọng một điều Trần Linh Linh sẽ không dính dáng đến chuyện này, nhưng nếu có thì cô ta quả thật là một người phụ nữ đáng sợ.
Ở bên này Trịnh Vỹ Tuấn đã bắt đầu huy động lực lượng mà mình chuẩn bị nhiều năm để đối đầu với Ngôn Thần Ngạo.
Hoàng Thiên Phong thì ngoài mặt cho thám tử của mình ngày đêm theo dõi Bạch Tuệ San để xem cô ta có hành tung bí ẩn khả nghi nào hay không? Mặt khác rút lui khỏi nhà của Trịnh Vỹ Tuấn tránh bứt dây động rừng làm hắn đề phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.