Hai chị em đứng trước ngôi biệt thự tráng lệ như tòa lâu đài, Uyển Nhu không vội bước vào mà đứng khựng lại nhìn vào trong, Lâm Di theo quán tính dừng theo.
“Chị có biết ngôi biệt thự này tên gì không?” Uyển Nhu trầm ngâm mấy giây rồi nhẹ nhàng cất giọng.
Lâm Di đứng lặng người, đưa mắt nhìn lên mái nhà, xa xa hai hàng chữ “Linh Linh” hiện lên rõ nét đến quặn lòng.
Lâm Di chỉ tay lên mái nhà, cô quay sang Uyển Nhu cất giọng bình thản: “Biệt thự Linh Linh.” Dứt câu, Lâm Di đi phăng phăng vào trong, cố che giấu sự yếu đuối đang in hằn lên khóe mắt, cô không muốn Uyển Nhu nhìn thấy mình trong bộ dạng như thế này.
Sau khi giúp Uyển Nhu dọn phòng và thu xếp đồ đạc thì Ngôn Thần Ngạo cũng vừa về tới, Lâm Di mừng thầm trong lòng vì không thấy Bạch Tuệ San.
Anh không tỏ vẻ gì ngạc nhiên khi thấy Uyển Nhu ngồi thừ trên ghế sofa, thậm chí cô còn không thèm nhìn anh mình, Ngôn Thần Ngạo không để ý so đo mấy việc này bởi vì Uyển Nhu ương bướng khó chiều từ nhỏ.
“Em về khi nào?” Ngôn Thần Ngạo vừa nói vừa cởi cà vạt và áo khoác ngoài vứt sang một bên, anh ngồi xuống sofa chìa tay ra rót ly nước rồi đưa lên miệng uống, không nghe thấy câu trả lời của em gái, anh buông ly nước xuống cau mày khó hiểu nhìn Uyển Nhu.
“Chẳng phải anh và Linh Linh kia thề non hẹn biển sống với nhau đầu bạc răng long hay sao, cô ta còn chưa tỉnh anh đã vội cưới vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-tong-tai-xin-nuong-tay/1722759/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.