Lâm Di hớn hở đẩy cửa ban công ra, xé rèm cửa thành những sợi dây dài, rồi nối chúng lại với nhau thành những mối gút chừng nửa mét, cẩn thận cố định chắc chắn một đầu vào thành lan can rồi thả xuống dưới đất, khoảng cách từ lan can so với mặt đất cũng không quá cao nên Lâm Di chỉ mất mười phút để trèo xuống.
Sau khi lấy được túi đồ cô rón rén quay trở lại căn phòng bằng con đường lúc nãy. Vì túi đồ cồng kềnh nên cô ném từng món nhẹ lên trước, những vật dụng nặng cô cột vào cổ rồi quật ra đằng sau. Tuy nhiên lần leo lên này mất sức nhiều hơn, vào được phòng mệt muốn tắt thở, mồ hôi tuôn ra như tắm nghỉ mệt một lúc, mà Lâm Di cảm động không thôi, Tinh Vân mua không chỉ phở mà còn có mì ly, mì cay Hàn Quốc, tương ớt, xúc xích ăn liền, cô cười hạnh phúc, nghĩ lại ông trời cũng không bạc đãi cô quá nhiều, có được một người bạn kim cương nhu Tinh Vân thật đáng đồng tiền bát gạo. Cô thu dọn hiện trường mà mình đã ném lên đem nhét hết dưới gầm giường.
Lâm Di mang một tâm trạng hưng phấn, không kìm nén được nhảy tưng tưng. Định là sẽ nấu và ăn ngay, nhưng cái mùi cơ thể khó chịu làm cô bứt rứt: “Đi tắm thôi.”
Phát hiện quần áo đã không còn trong phòng nữa, Lâm Di đành mượn tạm cái áo sơ mi của Ngôn Thần Ngạo.
Bước vào phòng tắm, cô thật sự choáng ngợp, trời ạ phòng tắm gì mà lớn quá cỡ phòng trọ luôn.
“Người giàu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-tong-tai-xin-nuong-tay/164255/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.