Hoắc Cao Lãng bị bệnh lâu như vậy, cách suy nghĩ của cậu ấy vẫn hơi khác với người bình thường, Tạ Đình Phong hỏi cậu ấy có ấn tượng gì không, cậu ấy nhìn kĩ một lúc lâu, lắc đầu nói rằng không nhận ra, cũng chẳng mảy may quan tâm người này là ai, với lại tại sao bác sĩ Tạ lại hỏi cậu ấy về người này.
Tạ Đình Phong “ừm” một tiếng, rồi nói: “Tai nghe lần trước tôi tặng anh đâu rồi? Có muốn nghe nhạc với tôi nữa không?”
“Có!” hai mắt Hoắc Cao Lãng sáng rỡ, từ trong một bên ngăn kéo lấy ra chiếc tai nghe màu trằng rồi đeo vào tai, ngoan ngoãn như một đứa trẻ đáng yêu.
Quá trình thôi miên lần này diễn ra rất suôn sẻ, trong giấc ngủ của Hoắc Cao Lãng không còn xuất hiện bộ dạng đau khổ tột cùng kia nữa, giọng điệu cũng nhàn nhạt, cho đến khi Tạ Đình Phong hỏi: “Nghĩ lại thử xem nào, ngày đó anh có từng gặp người đàn ông vừa nãy không?”
Đôi lông mày thanh tú của Hoäc Cao Lãng nhíu lại, ngập ngừng: “Tôi… Hình như…
Loading...
Hình như có, một gương mặt… Rất giống. Tôi nhìn không rõ… Hẳn đang ngồi… Trong một chiếc xe mười sáu chỗ.”
Trái tim Tạ Đình Phong chùng xuống, cậu ấy đâu phải là thằng ngốc, tuy rằng Đường.
Hoa Nguyệt không nói nhưng có thể người đàn ông này đã từng xuất hiện tại hiện trường lúc Hoắc Cao Lãng gặp tai nạn, đương nhiên có thể tưởng tượng ra hắn rốt cuộc đóng vai trò như thế nào mài Quyển sổ ghi chú đột nhiên bị Tạ Đình Phong dùng tay bóp đến nhàu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-tong-tai-cang-han-cang-yeu/1738701/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.