Hoắc Anh Tuấn cổ họng chua chát, nhưng vẫn mỉm cười và nói: “Chúng ta có thế vừa dùng bữa, vừa trò chuyện. Mấy món này anh học nấu cũng lâu rồi, trông không đẹp mắt thế thôi chứ mùi vị khá lắm đấy. Em cứ nếm thử đi”
Đường Hoa Nguyệt đưa tầm mắt nhìn cả một bàn ăn kỳ thực nhìn chả ngon lành tí nào, cô hiểu rõ vì sao Hoắc Anh Tuấn lại làm như vậy.
Bởi vì rất nhiều năm trước cô đã từng nũng nịu với Hoắc Anh Tuấn nói rằng: “Anh à, cái gì cũng tốt cả, chỉ là đến một bát mì em cũng nấu không xong, vốn dĩ không thể thỏa mãn tâm nguyện muốn ăn bữa trưa tình yêu của em rồi!”
Bây giờ cuối cùng anh đã học được rồi, nhưng mà còn có ích gì chứ? Cô cũng không còn muốn ăn nữa rồi.
Hoắc Anh Tuấn cầm đôi đũa nhét vào tay Đường Hoa Nguyệt, nhưng mà cô không hề động đũa, chỉ giương đôi mắt lạnh ngắt như nước mùa thu nhìn thẳng Hoắc Anh Tuấn, giống như đang thúc giục anh hãy khẩn trương nói vào chuyện chính.
Loading...
Hoắc Anh Tuấn bị cô nhìn chằm chằm hồi lâu, chỉ thấy nhiệt độ toàn thân dần dần lạnh toát, trái tim trước đó hãy còn mạnh mẽ.
và nóng vội cũng trở nên đập chậm lại. Quả nhiên, dùng sai cách thì sẽ không đáng một xu Anh lại nhìn cái bàn ăn không đúng lúc.
đó, chỉ cảm thấy bản thân gói ghém vào hết thảy sự tỉnh ngộ muộn màng cùng nỗi lòng mong muốn bù đắp cho cô, dường như bọn chúng chỉ có thể giống nhau, bị lạnh nhạt ¡ sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-tong-tai-cang-han-cang-yeu/1738697/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.