Cậu ấy khẽ cau mày, miệng nói “Được” nhưng chân nhất thời không nhúc nhích: “Nhưng bây giờ trời lạnh, chỉ có thể ăn một cái thôi. Nghĩ xem muốn ăn vị gì rồi chúng ta qua đó mua” Hoắc Cao Lãng nghiêng đầu, mở to đôi mắt nghĩ xem trên tấm áp phích bên đó có những hương vị gì thì bất ngờ bị một cô bé trên người mặc toàn một màu vàng nhạt trên đầu còn cài một đôi tai thỏ thu hút sự chú ý. “Này, bác sĩ Tạ, anh nhìn cô bé đó xem, đáng yêu quá đi mất! Nhìn giống như nhân vật trong phim hoạt hình vậy” Cậu ấy vừa nói vừa lục từ trong túi áo khoác mình ra vài viên kẹo cứng vị trái cây bọc giấy bóng kính sắc màu, chuẩn bị cầm qua đó dụ dỗ cô bé. Cậu ấy ngẩng đầu nhìn Tạ Đình Phong, giọng nói bất giác dịu xuống: “Đi thôi, chúng ta qua đó đi!” Loading... Đúng lúc này, Đường Hoa Nguyệt ở trong hàng cũng có chút cảm giác liền nhìn về phía bên này rồi chạm trúng ánh mắt vẫn còn mang theo chút do dự của Tạ Đình Phong. Đường Hoa Nguyệt nghi hoặc trong chốc lát, người có loại tính cách giống Tạ Đình Phong hẳn là sẽ không đến những nơi như khu vui chơi giải trí mới phải chứ, nhưng ngay sau đó, cô lại nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lướt nhanh xuống, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên chiếc xe lăn đó Trong mắt cô lập tức hiện lên một chút hoang mang và không đành lòng. “Tạ Đình Phong lại dẫn Lãng nhỏ ra ngoài như thế này sao? Trước đây không phải là anh ấy rất nhát gan sao, đó có nghĩa là tình trạng của Lãng nhỏ đã tốt hơn rồi sao?” Nhưng dù vậy, trong lòng Đường Hoa Nguyệt vẫn vô cùng lo lắng, trước đây cứ mỗi lần nhìn thấy cô Hoắc Cao Lãng đều coi cô như tội phạm giết người, cảnh tượng cậu ấy mắc chứng cuồng loạn rồi khóc lóc thậm chí còn muốn tự tử vẫn khắc sâu trong ký ức. của cô Đường Hoa Nguyệt nhìn Tạ Đình Phong một cái thật sâu lắng, vội vã xoay người, chỉ dám lưu lại cho Hoäc Cao Lãng một cái bóng lưng Một phần Đường Hoa Nguyệt cũng mong rằng Hoäc Cao Lãng có thể nhận ra mình, cô muốn biết, cho đến ngày hôm nay Hoắc Cao Lãng có còn hiểu lầm cô nữa hay không, còn coi cô là một kẻ giết người muốn giết cậu ấy bằng sự hung ác cực độ đó. Hơn nữa cô cũng đã có ý nghĩ viển vông là sẽ chờ đợi, chờ đợi Hoắc Cao Lãng tỉnh táo lại, cho dù có nhận ra cô là ai, cũng chỉ giống như trước kia, vừa thông minh vừa thân mật gọi cô là chị. Nhưng một phần Đường Hoa Nguyệt cũng đang hoàn toàn chống cự lại cuộc gặp. gỡ ngẫu nhiên không kịp chuẩn bị gì này, cô sợ Hoắc Cao Lãng vẫn như xưa, vẫn là dáng vẻ ngờ nghệch dại dột hở một tý là muốn chịu chết. Đó cũng chính là người đàn ông đã làm bạn với cô nhiều năm nay mà cô coi như là em trai ruột của mình, trái tim cô sao có thể chịu đựng được? Trong phút chốc, Đường. Hoa Nguyệt dường như muốn cất bước mà đi nhưng cô lại cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô con gái đang chờ đợi kem, cuối cùng vẫn cứng nhắc không cất bước đi. Tạ Đình Phong đứng yên tại chỗ nhìn Đường Hoa Nguyệt quay lưng lại mà đi, cậu ấy suy tư một lát, trầm giọng nói: “Được”, sau đó đẩy Hoắc Cao Lãng chầm chậm bước đến cuối hàng. Thi Tịnh trước đây hầu như chưa từng nhìn thấy người ngồi xe lăn, huống chỉ là một anh trai ngồi xe lăn mà còn còn đẹp trai như thế này! Cô bé có chút tò mò nhìn sang, phát hiện ra người phía bên kia cũng đang cong môi nhìn về phía mình, cô bé ngay lập tức đáp lại Hoắc Cao Lãng bằng một nụ cười ngọt ngào. Hoắc Cao Lãng cũng không biết bản thân bị làm sao nữa, trước kia cậu ấy rõ ràng là không có một chút cảm tình nào với trẻ con cả, nhưng với cô bé trông như búp bê này, ngay từ ánh nhìn đầu tiên cậu ấy đã nảy sinh ra một loại cảm giác thân thiết mà từ trước đến nay chưa từng có, khiến cho cậu ấy không kiềm chế được sự yêu mến, rất muốn gần gũi Cậu ấy vội vàng giơ bàn tay tái nhợt của mình đưa ra trước mặt Thi Tịnh, dịu dàng hỏi: “Em gái, có thích ăn kẹo không? Ở đây vị gì anh cũng có đấy!” Hoäc Cao Lãng không có kinh nghiệm bắt chuyện với trẻ con, vừa nói ra những lời này, ấy nhất thời có cảm giác những câu nói này rất giống với lời mở đầu của mấy ông chú xấu xa không có ý tốt, thế nên cậu ấy có chút xấu hổ, quay đầu lại nhìn Tạ Đình Phong cầu xin sự giúp đỡ. Tạ Đình Phong lắc lắc đầu, cười cười nhìn cậu ấy động viên, vừa định mở lời thì nghe thấy giọng cô bé nói: “Thích ạ. Nhưng mà em phải hỏi mẹ mới được!” Nói xong, Thi Tịnh liền lắc lắc cánh tay Đường Hoa Nguyệt, ngẩng đẩu dò hỏi: “Mẹ ơi, anh trai tốt bụng này muốn cho con một viên kẹo, con có thể nhận không?” Đường Hoa Nguyệt hoàn toàn không ngờ tới Hoắc Cao Lãng còn có thể tới nói chuyện với Thi Tịnh, cả người cứng ngắc như pho tượng, không biết nên phản ứng như thế nào. Hoắc Cao Lãng cũng tò mò nhìn lên theo ánh mắt của cô bé, muốn xem xem người mẹ đó như thế nào mà lại có thể nuôi nấng được một đứa con đáng yêu như vậy. Ánh mắt cậu ấy dừng lại trên nửa khuôn mặt bị lộ ra của Đường Hoa Nguyệt, trên gương mặt mang theo nụ cười của Hoắc Cao Lãng bỗng chốc sụp đổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]