Chương trước
Chương sau
Anh khẳng định chắc nịch nói: “Đúng vậy, cô ấy thuộc nhóm máu hiếm, vừa may tôi cũng vậy nên nhất định có thể thành công, nhất định có thể…”
“Cái gì mà loạn lên vậy, hiến nội tạng sống ở đất nước chúng ta rõ ràng đã bị cấm.
Anh không biết điều thông thường này sao?”
Bác sĩ cũng có thể nhận thấy rằng giọng nói của mình vừa rồi nghe rất dễ làm người khác hiểu lầm, ngượng ngùng hắng giọng nói: tôi là cô ấy bị bệnh này nhiều năm rồi, tình hình còn phức tạp như vậy, có lẽ khó mà chữa khỏi.
Loading...
Cho nên ý tôi chính là để gia đình quan tâm chăm sóc bệnh nhân, đừng để cô ấy làm việc quá sức tránh gây ra các triệu chứng nghiêm trọng hơn.
Anh đang suy nghĩ gì vậy… Đúng rồi, còn có con của hai người nếu anh có lòng hãy giúp vợ chăm sóc con, đừng trông cậy vào cô ấy bất cứ điều gì, anh nghe rõ chưa? Còn điều quan trọng nhất là căn bệnh này cần tránh là cảm xúc không ổn định. Anh không được làm cô ấy tức giận hay buồn bã nữa”
Hoäc Anh Tuấn như vừa tỉnh dậy từ trong mơ nhẹ gật đầu. Vẫn may… may sao vẫn còn kị Bác sĩ nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Hoäc Anh Tuấn trực tiếp đuổi anh ra ngoài: “Đi, lấy thuốc cho bệnh nhân nhớ dặn cô ấy uống thuốc đúng giờ”
Hoäc Anh Tuấn lấy thuốc, vốn định nhanh chóng đến phòng bệnh xem Đường Hoa Nguyệt, nhưng suy nghĩ trong lòng vẫn còn vương vấn, vì vậy anh ta bất giác lắng lặng đi sang một hướng khác. Đi ra từ phòng khám để so khớp gen ghép tủy HLA, tay áo trên cánh tay Hoắc Anh Tuấn còn chưa bỏ xuống, trước mắt đột nhiên trở nên tối sầm.
Anh nhanh chóng đỡ khung cửa, y tá bên trong thấy vậy bước tới: “Anh à, anh không sao chứ? Tôi đã nói rằng hiện tại tình hình sức khoẻ của anh rất kém, muốn khớp HLA thời gian này chưa cần phải vội. Trong một thời gian, bạn vẫn phải… “
Hoäc Anh Tuấn lắc đầu cảm thấy ánh mắt thanh minh tiến lại phía mình, anh liền nói lời từ biệt với cô. Sự khó chịu hiện tại của anh, so với sự đau đớn của Đường Hoa Nguyệt từ trước đến nay có thể coi là gì cơ chứ. Bước chân nặng nề hướng về nơi Đường Hoa Nguyệt đang truyền nước, Hoắc Anh Tuấn trong lòng thầm có quyết định. Nếu ghép tủy thành công… Anh ta sẽ chết vì cô ấy, sau đó sẽ mang trái tim đầy tội lỗi và hối hận của mình mà thành kính hiến cho cô.
Miễn là cô ấy muốn, miễn là cô ấy trở nên tốt hơn.
Tại hành lang ngồi trên ghế một lúc lâu, Hoäc Anh Tuấn mới điều chỉnh được tâm trạng gần như suy sụp của mình, sửa sang lại mái tóc rối bù của mình đi đến cửa phòng bệnh của Đường Hoa Nguyệt. Nhưng anh vẫn là tới chậm một bước.
Có lẽ đó là thời kỳ thấp điểm của bệnh viện, các giường khác đều trống không, chỉ có Đường Hoa Nguyệt là bệnh nhân, ánh nẵng hắt vào qua cửa sổ khiến bầu không khí trong căn phòng này có chút ấm áp nếu như trong phòng không có một người đàn ông khác rất đáng ghét.
Trên giường bệnh, Đường Hoa Nguyệt đang nằm nửa người trên đầu kê mấy cái gối, thân dưới phủ một chiếc chăn bông sọc xanh trắng của bệnh viện, nhưng thân trên lại quấn chặt một chiếc áo khoác nam dài màu nâu sắm, chỉ để lộ cánh tay trái có chiếc kim tiêm, dưới cổ tay còn có một túi chườm nóng.
Trên chiếc ghế bên cạnh cô, Tân Kỳ Tân đang ngồi đó, cố gắng nâng đôi chân sưng tấy của cô qua lớp chăn bông.
Bác sĩ Tân trời sinh tính tình rất tốt, từ trước đến nay vẫn luôn tỏ ra ôn nhu như thể bất luận chuyện gì xảy ra đều sẽ không thể nổi nóng với cô. Nhưng lúc này, khuôn mặt anh lạnh băng,động tác trên tay không dừng, không khí trong phòng bệnh có vẻ căng thẳng.
Đường Hoa Nguyệt đương nhiên không giỏi đối phó với sự tức giận của bác sĩ Tân, cô cảm thấy tim mình sau khi truyền dịch tốt hơn rất nhiều, nên giả vờ nhẹ nhìn Tân Kỳ Tân Ó Khát quá, đột nhiên muốn ăn cam.
Bác sĩ Tân thần thông quảng đại có thể biến ra một quả cam cho tôi được không? “
Tần Kỳ Tân dừng lại một chút, không nói chuyện chỉ cầm lấy cái phích nước mang theo, bước nhanh đi tới máy đun nước bên cạnh cầm lấy một cái cốc nước nóng, đặt xuống bàn nơi đầu giường một tiếng “Cạch”’ “Chỉ có nước, muốn uống thì uống”
Đường Hoa Nguyệt cong môi, tại sao bác sĩ Tần lại thực sự tức giận với cô…
Cô vội vàng gật đầu: “Được mà, em uống. Uống nước thôi, nước ấm là tốt nhất.”
Nói xong, Đường Hoa Nguyệt duỗi bàn tay trống không lấy cốc nước đầy rồi thổi về phía miệng cốc, sau đó nhấp từng ngụm.
Nhìn bộ của cô lúc này thật khiến người khác phải mềm lòng, chưa kể gương mặt còn xanh xao vì chưa khỏi bệnh. Tân Kỳ Tân nhìn cô chằm chằm một hồi lâu mới bất lực thở dài: “Khi nào thì em mới khiến anh cảm thấy bớt lo đây? Hả?”
Đường Hoa Nguyệt thấy anh cuối cùng cũng chịu nói chuyện với mình, biết cơn tức giận của bác sĩ Tân đã bắt đầu vơi đi, vì vậy cô vội vàng chớp lấy thời cơ tỏ ra mình vô tội: “Tiền bối, nếu em phát bệnh sẽ lập tức liên lạc với anh. Em thực sự muốn chờ đợi anh mang thuốc đến. Nhưng có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra… “
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.