Chương trước
Chương sau
Nghe được lời phủ nhận của anh, Đường Hoa Nguyệt hờ hững nhún vai, chỉ đứng dậy, tự tay bỏ USB vào trong túi ngực của Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy nghẹt thở bởi cách tiếp cận đột ngột của cô, cô lại đột nhiên hạ giọng nói với anh: “Hoäc Anh Tuấn, anh nhanh chóng lấy lại tinh thần mới được… Nếu GS cứ như vậy mà sụp đổ, đến khi toàn bộ Hoäc Thị đều biến thành vậy trong túi của tôi, tôi không muốn bị người khác nói là đã chọn đồ rẻ tiền được làm sẵn.
Đây không phải là phong cách của tôi. “
Lần trở lại này, cô sẵn sàng so tài đối đầu với Hoắc Anh Tuấn, chứ không phải ngồi chờ không như ông đắc lợi như người khác đồn đoán.
Nói đến đây, cho dù Hoäc Anh Tuấn nghĩ như thế nào, cô cũng không quan tâm.
Hoäc Anh Tuấn đôi mắt xoáy sâu, giọng nói khàn khàn run rẩy “Cô muốn Hoäc Thị sao? Cô chỉ cần nói cho tôi biết, tôi có thể dâng lên cho cô bằng cả hai tay: Nụ cười trên mặt Đường Hoa Nguyệt lập tức biến mất, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi.
Loading...
Mọi thứ tôi muốn đều sẽ là tự tôi giành lấy”
Cô nhanh chóng xoay người muốn ngồi lại sau bàn làm việc, nhưng không hiểu sao đột nhiên cảm giác tim đập mạnh.
Không được… Một thời gian trước, cô vì chuyện con gái phẫu thuật mà tinh thần căng thẳng, kế hoạch làm việc của cô bị trì hoãn, chỉ có thể tăng ca bổ sung lại. Gần đây, cô lại không biết ngày đêm điều tra sự việc của bố cô và Hàn Nhạc, cho nên cô đã quên mất lời dặn dò của bác sĩ từ lâu rồi.
Đường Hoa Nguyệt chống một tay lên cái bàn, khó khăn thị cơn đau ở tim khiến trán cô toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt đột nhiên trắng bệch một tờ giấy trắng, cả người cứng đờ tại chỗ như một cái tượng gỗ, muốn cử động cũng không thể Hoắc Anh Tuấn thấy vậy lập tức bỏ đi sự khó chịu sau đầu, hoảng sợ nhanh chóng bước đến chỗ Đường Hoa Nguyệt, lại nhìn thấy cô cản răng nhẹ lắc đầu về phía anh, ra hiệu anh đừng chạm vào người cô.
Nhìn thấy tay phải của Đường Hoa Nguyệt đặt lên vị trí trái tim, Hoäc Anh Tuấn cũng hiểu cô đang bị đau thắt ngực, anh thật sự không dám tùy tiện động vào cô, chỉ có thể ở một bên cau mày quan sát. Sau một lúc, Đường Hoa Nguyệt rốt cục thở ra một hơi thật sâu mấy phút sau mới đứng thẳng dậy, Hoắc Anh Tuấn liền vươn tay muốn bế cô đi cấp cứu của bệnh viện.
Ngay khi Đường Hoa Nguyệt trở lại một chút, liền bị anh không do dự ôm lấy, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu.
Lấy sức đẩy thân hình cao lớn của Hoäc Anh Tuấn ra: “Không cần đến anh.”
Sau đó cô mới lấy hết sức khó khăn ngồi xuống ghế, đưa tay lấy điện thoại của mình.
Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy cô bấm nút gọi nhanh số điện thoại của Tân Kỳ Tân, đầu bên kia rất nhanh bắt máy, Đường Hoa Nguyệt vội vàng nói: “Đến công ty, bệnh cũ” liền cúp máy.
Hoắc Anh Tuấn đứng yên một chỗ, hai bàn tay đang buông thống của anh đã siết chặt lại từ lâu, không còn che giấu được sự tức giận: “Đường Hoa Nguyệt, cô thà chịu đau còn hơn để tôi giúp cô?”
“Đúng”
Hoäc Anh Tuấn tức giận cười đáp lại, thở dài nói: “Thật xin lỗi, lần này tôi không thể làm theo ý cô. Cô không thể đợi được người yêu cô rồi”
Vừa dứt lời, người đàn ông đã dùng sức thật mạnh kéo Đường Hoa Nguyệt bế lên khỏi ghế, hành động không cho phép cô từ chối, căn bản không thể nhìn ra mười phút trước anh còn đang đứng ở đó, đau dạ dày đến mức thở cũng khó.
Đường Hoa Nguyệt sửng sốt, tên đạo tặc này! Cô ngập ngừng nằm trong tay anh, đá chân mình và vùng vấy vài lần, nhưng trái tim cô lập tức dâng lên một cơn đau gấp bội nhắc cô không được ngang bướng.
Người đàn ông mạnh mẽ bước xuống, căn bản cũng không muốn để cho cô có cơ hội thoát ra, Đường Hoa Nguyệt chỉ có thể tự.
lừa dối mình mà che mặt, trong lòng cầu nguyện rằng sẽ có càng ít người công ty đã nhìn thấy cảnh này thì càng tốt. Tân Dương ở trong phòng làm việc nghe thấy tiếng xì xào bên ngoài, không biết đã xảy ra chuyện gì thu hút sự chú ý của bọn họ, không phải là Hoa Nguyệt và Hoắc Anh Tuấn sao?
Anh chỉ muốn ra ngoài xem một chút, nhưng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, lấy ra xem thấy trên màn hình hiện ra tên của Từ Uyến Nhan. Tần Dương mặt biến sắc.
Thế là anh lùi lại một bước, quay trở lại, mặt sắc lạnh nhưng lại nhẹ giọng nói: “Cô Từ”
“Anh Tần, tôi đã nói rồi, anh cứ gọi tên tôi là được. Xưng hô như này thật là quá khách khí, dù sao thì anh Tân cũng là ân nhân của tôi…
Cô tự bật cười rồi nói tiếp: “Lần trước rủ đi ăn tối, anh nói bận. Cuối tuần này anh có rảnh không? Nghe nói ở ngoại thành có địa điểm vui chơi giải trí mới. tôi mời anh đi nha?
Đường Hoa Nguyệt ở tầng dưới đã bị Hoắc Anh Tuấn nhét vào ghế sau chiếc Land Rover của mình. Sau rất nhiều năm rèn luyện, Đường Hoa Nguyệt hiểu rõ đây là việc mà bản thân không thể chống lại được, vì vậy tốt hơn hết hãy học cách tận hưởng nó. Dù sao cô cũng đánh không lại Hoäc Anh Tuấn, trái tim cô quả thực vẫn rất đau nên cũng không nhất thiết phải phí sức của mình.
Hoäc Anh Tuấn muốn đưa đi thì đưa đi cô cũng đâu còn gì để mất.
Nghĩ đến đây, Đường Hoa Nguyệt thả lỏng một chút, cơn đau trong lồng ngực cũng dịu đi một chút. Cô kéo chăn bên cạnh đắp lên người, sau đó nhắm mắt tựa đầu ra sau nghỉ ngơi.
Hoäc Anh Tuấn đang chóng mặt, làm sao có thể đoán được trong lòng Đường Hoa Nguyệt đang nghĩ gì. Anh từ trong gương chiếu hậu nhìn Đường Hoa Nguyệt, chỉ thấy toàn thân cô quấn trong một chiếc chăn dày, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không nhúc nhích, thậm chí không thể nhìn thấy sự lên xuống của hơi thở.
Anh hoảng sợ gọi tên cô: “Đường Hoa Nguyệt… Đường Hoa Nguyệt! Tỉnh lại đi!
Đừng ngủ, chúng ta sẽ đến bệnh viện nhanh thôi… Đường Hoa Nguyệt!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.