“Tổng giám đốc Tân, theo tin tức nằm được, game mới của Lục Hoà rất có thế là do từ người nội bộ GS trộm ra. Không ngờ rằng chúng ta chưa kịp làm gì thì hai nhà này đã đánh nhau trước.” Tại cuộc họp thường kỳ của công ty Tân Á, Tân Dương và Đường Hoa Nguyệt đã thảo. luận xong về công việc kinh doanh và trò chuyện với các nhân viên về chủ đề nóng hổi này gần đây. “Đúng vậy, tôi cũng nghe nói vậy! Tôi luôn biết Tổng giám đốc Lục không có giới hạn. Không ngờ lại làm ra cái chuyện ăn cắp bản quyền trắng trợn như thế này…” “Nếu nói như vậy, tại sao Hoäc Anh Tuấn lại không kiện? Chẳng phải bộ phận pháp lý của GS luôn rất mạnh sao?” Loading... “Haiz, quan tâm đến họ ư, dù sao thì trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, chúng ta sẽ ngồi trên núi xem hổ đánh nhau, tốt biết bao. Tân Dương chỉ cười không nói liếc nhìn Đường Hoa Nguyệt, mấy ngày trước Lục Xuyên Mạn lấy tin tức đến cầu xin hợp tác, Đường Hoa Nguyệt đương nhiên nói cho anh biết, cho nên anh rất tò mò em gái của mình nhìn thấy hai nhà này đấu trọi gay gắt sẽ phản ứng như thế nào. Đường Hoa Nguyệt bất lực mim cười nhìn anh trai, nhưng trong lòng lại nảy sinh rất nhiều nghi vấn, tại sao. Lục Xuyên Mạn lại làm chuyện này một cách thuận lợi như vậy? Tình huống khó xử đơn giản như vậy mà một mình anh ta có thể tự mình giải quyết, nhưng GS lớn như vậy bị Lục Xuyên Mạn thủ đoạn bất thành như vậy có thể kiềm chế lại không. Đường Hoa Nguyệt cảm thấy có chút khó tin. Ngay cả khi đối mặt với vấn đề của cô, Hoäc Anh Tuấn vẫn luôn ngốc nghếch như một con mắt mù luôn không nhìn ra được chân tướng sự thật đơn giản nhất, nhưng nói đến chuyện trên thương trường, nhìn toàn bộ Thành phố Hà Nội, dù là ai cũng cũng đều phải nói một câu tâm phục khẩu phục. Hoặc. Anh Tuấn sinh ra để trở thành người thống trị đế chế kinh doanh, đây là sự thật khách quan giống như mặt trời mọc đẳng đông mỗi ngày. Vì vậy, làm sao anh có thể để mình rơi vào trong tình thế bị động như vậy chứ. Trong lúc Đường Hoa Nguyệt đang phân tâm, cuộc họp đã kết thúc, trong phòng họp lúc này chỉ còn lại cô và Tân Dương. Các nhân viên đã tốp năm tốp ba rời đi, lại nhao nhao đứng hình khi nhìn thấy người đàn ông ở sảnh công ty. Hoắc, Hoắc, Hoắc… Hoắc Anh Tuấn. Anh ta làm sao lại đột nhiên đến Tân Á? Đây lẽ nào là truyền thuyết nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến. Nhưng anh ta bây giờ không phải ngay từ đầu nên đi giải quyết tranh chấp với Lục Hòa sao? Tân Á có cái gì để anh ta tìm đến tận cửa chứ? Trong một lúc, những người vừa tố cáo GS tại cuộc họp đều cúi đầu cản rứt lương tâm, ngay cả hai cô gái ngồi quầy lễ tân cũng bàng hoàng đến mức quên cả ra ngăn cản. Đương nhiên, dù có ngăn cản cũng không thể ngăn cản. Mà trong phòng họp Tân Dương đã chú ý tới cảm xúc của Đường Hoa Nguyệt suốt buổi họp, đương nhiên phát hiện ra hiện tại cô vẫn có chút rối rằm. Em gái à cái này không phải là… Không đành lòng chứ? Anh đánh vào vai Đường Hoa Nguyệt một cái: “Hoa Nguyệt, anh thấy em hai tiếng đồng hồ qua, một câu cũng không nghe. Em nghĩ gì thế, Hoäc Anh Tuấn?” Đường Hoa Nguyệt gật đầu: “Cứ cho là như vậy đi. Em luôn cảm thấy tính cách của anh ta không nên…” Tân Dương ngắt lời cô: “Trung tâm mua sắm trong nháy mắt thay đổi như một bãi chiến trường. Em cho rằng Hoắc Anh Tuấn không nên dễ dàng bị người như Lục Xuyên Mạn đánh bại, hay đơn giản là em không muốn nhìn thấy cảnh Hoắc Anh Tuấn xuống tay?” “Hả?” Đường Hoa Nguyệt thầm liếc nhìn Tân Dương, sau đó mới nhận ra anh đã hiểu lầm ý của cô. Cô chỉ đang nghĩ, nếu cô là Hoắc Anh Tuấn, còn có thể im lặng trước chuyện lớn như vậy, vậy tiếp theo rốt cuộc phải xoay sở thế nào mới có thể một đòn hạ gục đối phương? Nhưng thật ra Tân Dương cho rằng sự do dự của cô là vì… Đau lòng sao? Đường Hoa Nguyệt nhịn không nổi bật cười, cũng đánh trả lại: “Anh đang nói cái gì vậy? Em là loại người như vậy sao? Hôm nay. hoặc ngày mai, Hoắc Anh Tuấn và Hoắc Thị sẽ chết, đối với em mà nói còn có cái gì gọi là đâu? Anh ta và Lục Xuyên Mạn bài xích lẫn nhau ở mức độ thấp như vậy, em ngược lại là vui mừng khi thấy nó xảy ra, Thi Tịnh thân thể cũng chuyển biến tốt, hiện tại em chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tất cả, sau đó mang theo đứa bé cùng anh rời khỏi đây.” Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi do nội tâm đau khổ, Hoäc Anh Tuấn đã gầy đi không ít, cũng trùng hợp vừa bước tới cửa phòng hội nghị. Cửa kính không đóng, từ xa có thể nhìn thấy bóng lưng của hai người đứng cạnh nhau bên cửa sổ, tay Tân Dương thân mật tựa vào vai Đường Hoa Nguyệt hai người nhìn nhau cười như thành một thể. Dường như chúng đang tỏa ra một ánh hào quang mà mọi người xung quanh không thể phá vỡ. Hoắc Anh Tuấn giơ tay vừa định gõ cửa báo hiệu anh đến, liền nghe thấy Đường Hoa Nguyện chậm rãi thốt ra những lời cuối cùng không chút cảm xúc bằng giọng nói trong trẻo của cô. Nội tạng trong cơ thể của Hoắc Anh Tuấn dường như cũng đang kêu gào, đột nhiên phát ra một cơn đau đớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]