Đường Hoa Nguyệt không đành lòng nhìn cậu khóc thút thít như vậy, lần này cô bỏ qua mọi cố kị kiêng dè vươn tay ra lau nước mắt cho cậu bé. Khuôn mặt Lục Bạch Ngôn chỉ nhỏ bằng bàn tay. Lục Bạch Ngôn khóc nấc lên, cậu bé dùng hai tay nắm chặt lấy tay Đường Hoa Nguyệt, cả người run rẩy nghẹn ngào nói: “Vậy… con có thể gọi mẹ một tiếng mẹ lần cuối không?” Đường Hoa Nguyệt giật mình thảng thốt, đối diện với một đứa trẻ đang tan nát cõi lòng, cô thật sự không biết nên từ chối thế nào. Nhưng không đợi Đường Hoa Nguyệt trả lời, Lục Bạch Ngôn đã dang hai cánh tay ra ôm lấy bả vai cô, vừa khóc vừa gọi không ngừng: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ…” Không biết qua bao lâu, nước mắt của Lục Bạch Ngôn mới ngừng rơi nhưng vẫn chưa hết nấc. Lục Bạch Ngôn từ từ buông hai cánh tay ra khỏi người Đường Hoa Nguyệt, lúc này cậu mới nhận ra cổ áo của Đường Hoa Nguyệt đã bị ướt một mảng liền ngượng ngùng dụi dụi nước mắt, tạm biệt Đường Hoa Nguyệt tại đây. Lục Bạch Ngôn đi vào phòng sách đóng cửa lại, sau đó lại chuẩn bị mếu máo. Nhưng rồi cậu bé hít sâu vài hơi, tự dặn mình không được khóc nữa Mặc dù Đường Hoa Nguyệt không phải mẹ ruột của cậu nhưng người duy nhất trên thế giới này mà cậu gọi là mẹ thì chỉ có cô. Ít nhất cô đã cho cậu tình yêu thương của người mẹ. Loading... Cậu tuyệt đối sẽ không chấp nhận để bố làm ra chuyện gì hại đến cô và em Thi Tịnh. Cho dù người sinh ra cậu trên bức ảnh mà cậu đã mang theo mình bao nhiêu năm là ai, thì cậu cũng không muốn nhìn thấy bố vì người trên ảnh mà làm hại người khác. Nửa đêm, trong phòng Hoắc Anh Tuấn vẫn còn bật đèn sáng trưng, anh đang tham dự hội nghị truyền hình qua máy tính. Đến ba giờ sáng Hoäc Anh Tuấn mệt mỏi tắt máy tính định đi nghỉ ngơi, nhưng cấp dưới quả thực không có mắt lại làm phiền anh. “Chuyện gì?” “Tổng giám đốc Hoäc, lần trước anh bảo chúng tôi ra ngoại thành đến nhà vợ chồng họ Lục kia, lúc đó chúng tôi chỉ nóng lòng đưa đứa bé có liên quan đến đầu mối đi làm xét nghiệm DNA. Nhưng sau đó chúng tôi phát hiện nhà họ Lục còn có tư liệu có ích khác. Chúng tôi đã chỉnh sửa xong, trong đó có một tập tài liệu chúng tôi cho rằng quan trọng. Có lẽ anh muốn xem nó đầu tiên” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng cau mày cầm lấy tập tài liệu rồi ngẫu nhiên mở ra, vài tấm ảnh đập vào mắt khiến các ngón tay của anh run rẩy. “Bịch!” một tiếng, Hoắc Anh Tuấn gập mạnh tập tài liệu vào rồi bực bội nói: “Đi ra!” Cấp dưới lập tức đi ra, anh ta biết rằng đêm nay anh ta đưa tài liệu đến đây là đúng. Hóa ra là vậy… sao lại có thể như vậy…? Hoäc Anh Tuấn nhìn cô gái giống hệt Đường Hoa Nguyệt nhưng đã chết trẻ trên tập tài liệu mà lòng đau đớn, trái tim như bị hàng vạn mũi tên độc xuyên qua Hóa ra hết thảy đều là một màn kịch mà họ Lục tự biên tự diễn! Hóa ra không hề có cái gọi là “Đường Hoa Nguyệt tưởng rằng anh không biết gì nên đã bí mật qua lại với Lục Xuyên Mạn”. Mà sự thật là sau khi anh vào tù, Đường Hoa Nguyệt mất đi chỗ dựa, không đủ sức phản kháng nên đã bị tên điên cuồng Lục Xuyên Mạn trói buộc cô bên cạnh anh ta Chả trách… chả trách cổ tay của Đường Hoa Nguyệt lại bị thương, chả trách bác sĩ kia nói cô bị bạo hành! Hoắc Anh Tuấn nổi giận đấm xuống mặt bàn hết lần này đến lần khác cho đến khi trầy da tróc thịt. Vậy mà lúc đó anh đã làm những gì chứ? Anh không dám nghĩ lại… Lúc đó Đường Hoa Nguyệt bị bệnh hiểm nghèo, sống với Lục Xuyên Mạn lại khổ sở như thế, cô làm sao mà vượt qua được? Thậm chí cô chưa từng làm việc gì sai trái. Khoảng thời gian đó, thứ mà cô có duy nhất… chỉ là bất hạnh! Bất hạnh lớn lên với thân phận người tình của Lục Xuyên Mạn nhưng lại đoản mệnh, bất hạnh gặp phải một kẻ vừa cố chấp lại đa nghỉ như anh, bất hạnh mắc phải căn bệnh hiểm nghèo! Hoäc Anh Tuấn đau đớn nhằm nghiền mắt lại, nghĩ đến trước kia mà sợ hãi đau khổ tột cùng. Những năm anh ở trong tù, cứ mỗi đêm lâm vào tuyệt vọng, gian nan là anh đều dựa vào sự thù hận của anh với cô, dựa vào ý chí trả thù cô mà kiên trì vượt qua. Thậm chí anh còn nghỉ ngờ rằng liệu có phải cô và Lục Xuyên Mạn đã chung tay đẩy anh vào tù rồi hại Cao Lãng, sau đó chiếm lấy nhà họ Hoắc. Thế nhưng bây giờ anh cảm thấy ý nghĩ này thật sự quá hoang đường. Bởi vì so với những đêm trằn trọc không ngủ của anh thì có lẽ những đau khổ mà Đường Hoa Nguyệt phải chịu còn gấp trăm lần, khi mà cô phải chịu đựng sự sỉ nhục và hành hạ không điểm dừng của Lục Xuyên Mạn. Nếu như thời lúc bắt đầu đã là sai lầm, thì những hận thù rối rắm sau đó nói không chừng đều là một màn nói dối như cuội. Đau khổ thay vào lúc này, những lời thề mà anh nghiến răng nghiến lợi thốt ra, những việc khốn nạn mà anh đã làm với Đường Hoa Nguyệt khi bị hận thù che mắt, tất cả giống như thuốc độc ẩn nấp trong người anh từ năm này qua năm khác, chỉ trong một đêm này đột nhiên tràn khắp kinh mạch của anh, không kiêng dè mà phản vệ anh, khiến anh đau đến không thở nổi. Hoắc Anh Tuấn đau đớn nhắm mặt lại, một giọt lệ trong suốt rơi ra ướt đẫm mi. Đường Hoa Nguyệt của anh, có lẽ chưa bao giờ phản bội anh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]