*Hoắc Anh Tuấn, bệnh của mẹ tôi nặng lắm rồi, nếu còn không được phẫu thuật bà ấy sẽ chết. Coi như là tôi cầu xin anh, giúp tôi với có được không?” Cửa lớn của biệt thự Đệ Phong Lan đóng chặt, Đường Hoa Nguyệt đập cửa, cao giọng gào to. Mưa to tầm tã, gió lạnh buốt thấu xương cuốn theo cơn mưa khiến cho quần áo cô ướt nhẹp. Đường Hoa Nguyệt nhịn không được bắt đầu ho khan: “Hoäc Anh Tuấn, mở cửa đi…’ Đúng lúc này ở phía xa, đột nhiên có một chùm sáng phát ra từ đèn pha ô tô chiếu đến. Rào rào. Chiếc ô tô chạy nghiền qua đám bọt nước, sau đó dừng lại trước cổng của căn biệt thự. Nước bắn tung tóe khắp người Đường Hoa Nguyệt, cô lạnh đến mức thân mình co quắp lại, sắc mặt tái nhợt, quay đầu nhìn. Chỉ nhìn thấy một thân hình mặc sơmi đen, Hoắc Anh Tuấn vô cùng khôi ngô tuấn tú bung dù bước xuống xe. Anh chu đáo che mưa và đợi người phụ nữ ở trên xe bước xuống, rồi sau đó ôm sát lấy thắt lưng cô ta, hơn nửa cái ô đều che ở đỉnh đầu của cô ta, bả vai anh bị mưa xối ướt cũng không mảy may để ý tới. Cảnh tượng này khiến sâu thẳm trong tim Đường Hoa Nguyệt đau nhói. “Hoắc Anh Tuấn” Anh ta tựa như vừa mới phát hiện ra cô, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường lẫn chán ghét. *Tôi còn tưởng rằng, cô sẽ không quay về nữa. Lời này đáng ra phải do cô nói mới phải. Bọn họ mới kết hôn ba ngày, nhưng vào đêm tân hôn anh cũng không hề trở về, hôm qua cô nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, nói rằng bệnh tình của mẹ cô vô cùng nghiêm trọng nên mới rời đi. Hơn nữa sáng sớm hôm nay trước khi trở lại cô cũng đã gọi điện thoại về, xác định anh đã trở ì thế nên mới đến biệt thự tìm anh, kết quả… Cô đứng dưới cơn mưa lớn gõ cửa nửa giờ đồng hồ cũng không có ai ra mở, mà lúc này. đây… Đường Hoa Nguyệt nhìn anh, rồi lại nhìn người trong lòng anh, người trên danh nghĩa từng là chị gái của cô, Từ Uyển Nhan: “Hoặc Anh Tuấn, mẹ tôi bị bệnh rồi, anh có thế cho tôi mượn ít tiền để cho mẹ tôi làm phẫu thuật được không?” Giọng nói của Hoắc Anh Tuấn tràn đầy vẻ giễu cợt: “Đường Hoa Nguyệt, cô có mặt mũi gì mà đến đòi tiền tôi?” Bốn năm trước, anh gây ra tai nạn giao thông đụng trúng người, phải ngồi mấy năm trong tù, mà Đường Hoa Nguyệt sau khi biết tin tức này đã khó dẫn nổi mà vội vàng trèo lên giường của Lục Xuyên Mạn, không chút do dự mà từ bỏ anh. Bốn năm sau, anh cuối cùng cũng được ra tù, nhà họ Đường đã nghèo túng rồi. Sau khi anh tiếp quản xí nghiệp của gia tộc, cầu hôn với cô, người phụ nữ tham lam hư vinh này quả nhiên không biết xấu hổ mà chấp nhận. Thậm chí còn vọng tưởng anh ta sẽ giống như trước đây, yêu cô như mạng sống của mình. Hừ, quả là buồn cười, thật sự xem Hoäc Anh Tuấn anh vẫn còn giống như bốn năm trước, một kẻ ngu ngốc vì tình yêu mà không đếm xỉa đến tất cả mọi thứ hay sao? Sắc mặt Đường Hoa Nguyệt càng trắng bệch, ngơ ngác nhìn anh. Cô biết anh đang nói về sự việc với Lục Xuyên Mạn, nhưng cô với Lục Xuyên Mạn không hề có gì với nhau cả! Năm đó cô vì muốn bảo đảm cho Hoắc Anh Tuấn mới làm một thỏa thuận với Lục Xuyên Mạn, hết lần này đến lần khác cô không thể giải thích được chân tướng lúc đó. Nếu không, cô không thể bảo đảm được cho Hoäc Anh Tuấn nữa. Cô nằm chặt bàn tay, lại nghĩ tới người mẹ đang nằm trong bệnh viện đợi tiền làm phẫu thuật. “Tôi không đòi tiền anh, số tiền này tôi sẽ viết giấy nợ, sau này nhất định sẽ trả lại cho anh” “Câm miệng!” Hoäc Anh Tuấn mạnh mẽ bóp lấy cổ của Đường Hoa Nguyệt, oán hận nhìn chăm chăm mặt cô: “Bốn năm trước cô vứt bỏ tôi, còn hại Hoắc Cao Lãng thành bộ dạng kia, tôi không giết chết cô đã là tốt lắm rồi, cô còn dám bảo tôi cứu lấy mẹ cô?” Em trai của anh đã từng là một thiếu niên xán lạn như ánh mặt trời, lại bị Đường Hoa Nguyệt hại còn bị người khác xâm phạ Hoäc Cao Lãng tin tưởng Đường Hoa Nguyệt biết bao, thế mà cô lại hủy hoại cuộc đời của cậu ấy, trái tim của cô rốt cuộc được làm bằng cái gì chứ? “Tôi không có” Đường Hoa Nguyệt nhớ rất rõ, khi đó lúc cô và Lục Xuyên Mạn hợp tác, Hoắc Cao Lãng đã đến tìm cô, nhưng lúc đó cô chỉ từ chối gặp Hoäc Cao Lãng, không hề làm bất cứ thứ gì: “Hoäc Anh Tuấn, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ làm hại đến cậu ấy, hơn nữa tôi phải.” Cô mắc bệnh ung thư, đã đến giai đoạn cuối cùng rồi nên cô sẽ chẳng nói dối anh làm gì. Nhưng nửa câu còn lại buộc phải nuốt trở vào, Đường Hoa Nguyệt sắp không thể hô hấp được nữa rồi. Sắc mặt của Hoắc Anh Tuấn đã khó nhìn đến vô cùng, sâu trong đôi mắt đen như mực kia đều là thù hận. Lúc này, Từ Uyển Nhan từ đầu đến cuối vẫn duy trì trầm mặc đột nhiên kéo kéo cánh tay của Hoäc Anh Tuấn. “Hoäc Anh Tuấn đừng như vậy, mặc dù em ấy phản bội anh, nhưng dù sao hai người cũng…anh coi như là nể tình cảm trước đây mà bỏ qua cho em ấy đi” Bỏ qua? Đáy mắt của Hoäc Anh Tuấn tràn ngập sự chế nhạo, giống như vứt rác mà mạnh mẽ quăng Đường Hoa Nguyệt đi. Đường Hoa Nguyệt nặng nề ngã sấp xuống vũng nước đọng, đầu gối bị ma sát khiến da cũng bị rách ra, lấm tấm điểm một vài giọt máu. Cô lại bắt đầu không nhịn được mà ho, khó khăn thở gấp từng ngụm từng ngụm, ngẩng đầu lên lại đúng lúc nhìn thấy khóe môi nhếch lên của Từ Uyến Nhan, khẽ lướt qua ý cười. Còn có người đàn ông đã từng yêu cô nhất, giờ phút này ôm chặt lấy eo của Từ Uyển Nhan, vẻ mặt cay nghiệt nhìn cô chăm chăm. Từ trong đôi con ngươi đen láy kia liên tục phát ra sự tàn bạo, giống như muốn xé nát cô. Lồng ngực của Đường Hoa Nguyệt hơi nghẹn lại, nghe anh lạnh lùng để lại một câu. “Đường Hoa Nguyệt, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu không tôi sẽ phá hủy nhà họ Đường” Nước mưa lạnh lẽo rơi trên cơ thể, cả người Đường Hoa Nguyệt đều phát lạnh Cô biết Hoắc Anh Tuấn nói được là làm được. Anh từng nói rằng sẽ đặt cô vào lòng bàn tay mà chiều chuộng vô điều kiện. Trước khi anh xảy ra chuyện, anh đã làm cho cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thành phố Yên Hòa. Gần như những người trong vòng bạn bè đều biết, Hoäc Anh Tuấn yêu cô, yêu đến tận xương tủy. Không màng đến hậu quả gì chỉ để có được nụ cười của cô. Sau khi anh xảy ra chuyện, người đầu tiên mà anh lo lắng đến thậm chí không phải là bản thân mình, mà là cô. “Đừng sợ, anh sẽ không sao đâu” Lúc đó anh dịu dàng lau khô nước mắt của cô, nhẹ giọng nói : “Anh đã từng nói sẽ bảo vệ em cả một đời thì nhất định sẽ làm được, đừng lo lắng cho anh, nhé?” Đáng tiếc sau này cô lại bất đắc dĩ làm tổn thương anh. Cô biết anh nhất định sẽ ghét cô, nhưng việc đầu tiên anh làm sau khi ra tù lại là cầu hôn cô. Cô không dám tin tưởng, nhưng cô thật sự vô cùng yêu anh, tựa như năm đó cô có thể vì cứu lấy mạng của anh mà dám làm ra một cái giao dịch giống như ma quỷ với Lục Xuyên Mạn. Cô đồng ý, lòng tràn đầy vui mừng mặc lên mình bộ váy cưới, gả cho anh Ai có thể ngờ tới, hiểu lầm trong lúc đó của bọn họ đã vượt rất xa so với tưởng tượng của cô, Hoäc Anh Tuấn hiện giờ chỉ có hận thù đối với cô, không có bất cứ một tình cảm nào khác. Đường Hoa Nguyệt nhìn bóng hình Hoắc Anh Tuấn ôm Từ Uyển Nhan đi qua cổng biệt thự, giọt nước mắt ấm áp lập tức tràn ra khỏi mi. Từ trong mũi còn có một chất lỏng ấm nóng chảy ra, cô nâng tay lên xoa xoa, lọt vào trong tầm mắt chính là một màu đỏ thãm. Đường Hoa Nguyệt gượng cười trong đau khổ. Hoäc Anh Tuấn, anh có biết không, em đã không còn nhiều thời gian… để có thể tiếp tục yêu anh nữa rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]