Tư Đồ Viêm xông ra, dùng hết sức ôm lấy cánh tay của Mục Phong: " Không
được đánh mẹ tôi."
Nhưng hành động này của Tư Đồ Viêm càng làm cho Mục Phong tức hơn, ông ta hung hăng vung tay, làm cho Tư Đồ Viêm văng ra tường.
"Viêm Nhi" Nhìn cảnh này, mẹ Tư Đồ Viêm thét chói tay, bà chạy lại gắt gao ôm anh vào trong lòng ngực.
"Mục Phong, sao ông có thể nhẫn tâm như vậy, Viêm Nhi là con ruột của ông sao ông lạilàm vậy với nó, ông đúng là không còn một chút lương tâm."
Đối với sự chỉ trích của mẹ Tư Đồ Viêm, Mục Phong chính là khinh thường cười: " Con tôi? A, ai biết nó có phải là con hoang không?Hừ"
"Ông thế nào lại nói vậy? Tôi chỉ có một mình ông, ông dựa vào cái gì mà nói xấu tôi."
"Nói xấu bà? Lúc trước hàng đêm tôi không về, bà lại bỗng có con, đây là nói xấu
sao? Nói cho bà biết, lão tử đây sở dĩ không ly hôn chính là không muốn để bà và tình nhân ở cùng chỗ, lão tử phải trói buộc bà cả đời, cho bà thống khổ cả đời, chính tự giải quyết tốt đi".
Nói xong câu này, Mục Phong đóng sầm cửa lại ly khai nhà, trong phòng chỉ còn lại Tư Đồ Viêm và mẹ của anh cùng âm thanh khóc nức nở.
Thấy mẹ mình khóc, Tư Đồ Viêm muốn ngất đi, cái gì cũng không biết thì tốt rồi nhưng cảm giác trên lưng đau đớn làm cho anh không thể ngủ, mà trong lòng đau hơn nên nhiều năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-tong-tai-anh-hon-dan/3289918/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.