Chương trước
Chương sau
Vì phát sầu nên Lâm Khả Tâm như kiến bò trên chảo nóng, ở tại chỗ đi tới đi lui

, bỗng nhiên cô thoáng thấy cái bình rượu không nên cô nghĩ ngay ra một mưu kế.

Đúng rồi, nếu cô không thể ngỗ nghịch Tư Đồ Viêm thì cô sẽ trộm làm, như vậy anh vừa không biết, mà cũng không tìm phiền toái cho chính mình?

Vì vậy, Lâm Khả Tâm lấy bình rượu, bỏ vào bên trong hơn nửa bình nước, làm như là "Whiskey" thật, cô lại lấy thêm bia pha với nước, lúc này mới đại công cáo thành.

Quả nhiên, khi rót ra, chất lòng vàng óng ánh cùng mùi làm cho Tư Đồ Viêm không hoài nghi, mà bia so với "whiskey" sẽ thấp hơn, như vậy Cố Thiếu Kiệt sẽ không có vấn đề.

Nhưng khi cô còn chưa kịp vui mừng vì kế hoạch hay ho mình vừa nghĩ ra, thì cô chợt nhớ ra 1 điều quan trọng—— đối thủ của cô là Tư Đồ Viêm.

Tư Đồ Viêm nhìn Lâm Khả Tâm, lộ ra nụ cười thản nhiên, nhưng nếu nhìn kỹ, người ta sẽ thấy được trong ánh mắt một chút vui vẻ cũng không có, được lắm Lâm Khả Tâm, học thông minh thôi cư nhiên ngay cả anh cũng dám lừa gạt? Bất quá nếu có thể giúp Cố Thiếu Kiệt tránh được một kiếp thì cô đã sai!

Dù sao Tư Đồ Viêm như thế nào ai cũng rõ, anh trên thương trường là ác ma mà ai cũng sợ, từ lúc Lâm Khả Tâm đề nghị đổi rượu, anh liền để lại một tay, xem ra hiện tại dùng được... Lâm Khả Tâm, em đã bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa!

Nghĩ vậy, Tư Đồ Viêm lấy tay choàng qua vai Lâm Khả Tâm, ra vẻ ôn nhu nói: " Khả Tâm, em nghĩ gì vậy? Hay là em ngại?"

"Ngượng ngùng? Em, em có cái gì mà ngượng?" Tuy rằng miệng nói vậy nhưng kia vẻ mặt của Lâm Khả Tâm lộ ra sự khẩn trương.

Cô biết, anh đã phát hiện ra cô giở trò quỷ, cũng không biết anh sẽ làm gì tiếp theo? Anh sẽ vạch trần cô tại đây? Hay về nhà rồi mới tính sổ? Mặc kệ là gì, đều làm cho Lâm Khả Tâm run rẩy.

Nhưng anh chỉ là cười nhẹ nhàng: " Thật không? Nếu em không ngượng vậy sao còn không hành động?"

"Hành động? Hành động cái gì?" Lâm Khả Tâm ngẩng đầu, nghi hoặc chống lại ánh mắt Tư Đồ Viêm

Kì quái, anh đang nói gì? Cô như thế nào càng nghe càng không hiểu? "Chính là hoàn thành ước định lúc nãy của chúng ta, em quên rồi sao?"

Tư Đồ Viêm kề sát vài tai của Lâm Khả Tâm, làm như tư thế thì thầm, nhưng cố ý dùng âm thanh không lớn không nhỏ để cho tất cả mọi người đều nghe được, bởi vậy, không đợi Lâm Khả Tâm phản ứng chuyện gì xảy ra, không biết người nào bên cạnh nhắc nhở nói: "Hôn một cái, hôn một cái!"

Người hiểu chuyện còn chưa nói xong, bầu không khí liền trở nên náo nhiệt, ai ai cũng bị cuốn hút, cùng nhau nói: "Hôn một cái, hôn một cái", tiếng la càng lúc càng lớn, mà sắc mặt của Lâm Khả Tâm theo đê-xi-ben cũng hồng hơn.

"Khả Tâm, em không hành động đi, còn suy nghĩ gì? Mọi người đã không thể chờ nữa kìa." Tư Đồ Viêm cười tà mị, nhìn thấy Lâm Khả Tâm như con nai chạy loạng choạng.

"Thật sự phải ở trong này sao? Nơi này nhiều người như vậy...... Nếu không về nhà rồi nói sau?"

Mang theo chút khó xử, Lâm Khả Tâm ngượng ngùng địa đối Tư Đồ Viêm nói, kia đáng thương bộ dáng càng giống ở làm nũng.

Tư Đồ Viêm như trước vẫn duy trì nụ cười: " Anh không sao cả, nhưng nếu tất cả mọi người ở đây đều chờ mong, chẳng lẽ em định làm mọi người mất vui sao?" Nói xong, Tư Đồ Viêm chuyển đến đám người " Mọi người nói xem, có muốn xem không?

"Muốn."

"Có gì mà phải thẹn thùng? Chỉ là hôn một cái thôi mà" "Hôn một cái, hôn một cái!"

Sự nhiệt tình của mọi người càng lúc càng cao, giống như sóng lớn đánh vào người Lâm Khả Tâm, kia độ mạnh yếu to lớn thế nào, làm cho cô chỉ có thể thuận theo kỳ vọng của mọi người

Lâm Khả Tâm hé miệng, sau đó nhỏ giọng nói: " Kia......được rồi" Nói xong, Lâm Khả Tâm kiễng chân, hôn lên mặt Tư Đồ Viêm, tính toán tuỳ tiện cho xong

, nhưng anh hiểu động tác bình thường của cô, anh vươn tay trụ ở thắt lưng của Lâm Khả Tâm, sau đó thừa dịp cô không phản ứng, túm cô vào người, vì vậy đôi môi 2 người liền đụng vào nhau.

Hành động của Tư Đồ Viêm làm cho mọi người chung quanh cảm xúc tới điểm cao, một đám trầm trồ khen ngợi, anh làm trò, trình diễn nụ hôn nồng nhiệt trước mặt mọi người, mà trận này chủ yếu để cho Cố Thiếu Kiệt xem.

Về phần Cố Thiếu Kiệt, anh nhìn bọn hhọ thân thiết, anh cảm giác ngực đau như cắt, trong một phút nào đó, anh bỗng niên có chút hiểu biết, nói vậy lúc nãy khi Khả Tâm thấy anh và Hách Sa Sa làm vậy, cô cũng sẽ có cảm giac này đi?

Ý tưởng này làm cho Cố Thiếu Kiệt không khỏi trố mắt, thật lạ, sao anh lại có suy nghĩ này? Dù sao anh rõ ràng xem Khả Tâm là em gái, không phải sao?

Mang theo chút nghi hoặc, Cố Thiếu Kiệt xoa xoa lòng ngực của mình, nhìn thấy vậy, Hách Sa Sa lo lắng hỏi: " Thiếu Kiệt Ca Ca, anh sao vậy? Có phải không khoẻ ở đâu không? sớm biết em sẽ không cho anh uống rượu."

Cố Thiếu Kiệt không thể nói anh đang suy nghĩ người anh thật lòng thích là ai đi? Vì vậy, chỉ có thể lắc đầu tìm cái cớ: " Không có gì, anh chỉ mệt một chút, không liên quan đến chuyện uống rượu."

"Thật sự không liên quan sao? Một ly lớn như vậy mà." Hách Sa Sa vừa nói, vừa khoa tay múa chân, bởi vì khoa trương quá mức nên nhìn cô diễn tả ly rượu cái chậu rửa mặt.

Động tác của Hách Sa Sa làm cho Cố Thiếu Kiệt không khỏi bật cười:" Nào có cái ly nào bự như vậy? Em yên tâm, một chút này không là gì."

Tuy rằng những lời này an ủi Hách Sa Sa, nhưng không nghĩ tới lại làm cho Tư Đồ Viêm một bên tìm ra chỗ trống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.