Vì tránh để cho anh biết cô nghĩ gì, nên cô nở nụ cười tuỳ ý tìm cớ nói: " Đúng vậy, còn sớm mà anh còn chưa ăn tối phải không? Trước anh cứ ăn đi rồi có gì nói sau."
Chính là từ 「kinh hỉ 」 trong miệng anh không chờ được lâu vậy: " Chút nữa ăn cũng được, hiện tại trước đi theo tôi." Tư Đồ Viêm nói xong liền túm cổ tay Lâm Khả Tâm đi đến ngoài cửa, lúc này đi ra liền thấy Đại Vĩ đang đứng đó.
"Anh nói yêu thích là......Đại Vĩ?" Lâm Khả Tâm không hiểu nhìn về phía Tư Đồ Viêm, mà anh nở nụ cười, sau đó nói với Đại Vĩ. " Được rồi, đừng dấu nữa, đem nó ra đây."
"Được, Tổng Tài. " Nói xong, Đại Vĩ lấy ra một cái thùng.
"A? Đây là gì?" Lâm Khả Tâm chuyển hướng sang nhìn Tư Đồ Viêm.
"Em đoán đúng rồi, đây là của em." Tư Đồ Viêm nói xong, liền đưa cái thùng cho Lâm Khả Tâm.
Chẳng qua lúc này phá lệ, cô thậm chí ước gì mình có khả năng nhìn xuyên thấu để nhìn xem bên trong đó là gì, trang sức? giầy? quần áo? Không đúng, những cái đó làm sao mà đựng trong thùng được?
Hay là đồ ăn?
Cũng không đúng nha... cái kia sao tính là kinh hỉ... Ai nha, rớt cuộc bên trong là gì? Ngay tạy lúc Lâm Khả Tâm nhấc thùng lên, bên trong truyền đến hai tiếng
" gâu gâu".
"Là chó con sao?" Vẻ mặt Lâm Khả Tâm kinh hỉ nhìn Tư Đồ Viêm, anh gật gật
đầu.
Mang theo chút kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-tong-tai-anh-hon-dan/3289825/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.