"A , anh cởi quần áo để làm chi? Mau mặc, vô mặc vô." Lâm Khả Tâm bịt mắt nói
, nhưng đáp lại là sự trầm mặc
Thấy anh không nói gì , Lâm Khả Tâm biết chỉ có thể dựa vào lỗ tai của mình , bit mắt , cô thấy tiếng cởi quần áo xa xa , đợi cho tất cả dừng lại cô mới tiếp tục hỏi: "Anh mặc quần áo làm chưa?"
Nhưng Tư Đồ Viêm vẫn vậy không nói gì , này anh bị câm điếc sao? Như thế nào lại không trả lời cô a. . . . . .
Trong chốc lát , Lâm Khả Tâm phản ứng lại: " Nếu anh không trả lời cô , kia chắc hừng đông?"
Sau đó , Lâm Khả Tâm cắn chặt răng , mở miệng: " Này , tôi mở mắt à , nếu như tôi xem cái gì không nên xem thì anh đừng trách tôi nha."
Cô cẩn thận mở to mắt làm cho anh nhịn không được bật cười . Cái gì mà không nên nhìn? Không phải cô đã từng thấy qua hết rồi sao? Còn bảo là không nên nhìn?
Nhưng Lâm Khả Tâm không cho rằng như vậy , lúc cô mở mắt thì thấy anh chỉ mặc cái quần lót nằm trên giường , cô lại không tự giác cao giọng: " Nha ! Tư Đồ Viêm anh đùa giỡn lưu manh à , như thế nào sao không mặc quần áo vào?"
Cái này làm anh hoàn toàn bất đắc dĩ: "Lâm Khả Tâm , thứ nhất bây giờ đã tối rồi
, mong em đừng náo loạn ảnh hưởng đến người khác , thứ hai ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-tong-giam-doc-anh-hon-dan/3285366/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.