Chương 119: Đèn soi 9
Alexander Fisher lạnh lùng kêu tài xế: “Kéo cửa sổ lên đi, phơi chết rồi đây.”
Cho dù bây giờ chỉ mới tờ mờ sáng.
Fisher giơ một tay ra, thư ký bên cạnh được huấn luyện bài bản đưa điếu mê điệt hương đã được châm sẵn qua, cậu ấm Fisher không nuốt khói vào phổi mà chỉ ngậm trong miệng súc như muốn xua đi cái mùi hôi ở xứ này bằng mê điệt hương trong lỗ mũi vậy.
Theo gã thấy ấy à, cả khu Đuôi đều tràn lan cái mùi này.
Có thể là mùi nước cống, cũng có thể là lũ người uống máu ăn nhanh. Máu ăn nhanh toàn làm từ hương liệu tinh dầu khuấy với máu động vật, nghe đâu uống nhiều là cả người sẽ tỏa ra cái mùi giống như một loại Bí tộc, vừa tanh vừa khai làm người ta mắc ói.
Fisher nhìn ra ngoài cửa sổ, dư quang liếc thấy đám công nhân bốc xếp và vận chuyển khom lưng uốn gối, lòng gã dâng lên sự đồng tình chứa đầy sự miệt thị.
Mặc áo da sẫm màu là công nhân phân loại, vì thời gian vận chuyển eo hẹp nên phân loại hàng hóa đều làm trong đêm trắng, đội ánh nắng gay gắt trên đầu, làm là quần quật cả đêm; Áo da nhăn nheo là công nhân vận chuyển, bôn ba trên đường bất kể đêm trắng hay ngày tăm tối, ăn gió nằm sương, gặm chuột ở trạm dừng chân trên đường cao tốc cho đỡ đói, bạ đâu ngủ đó như loài rệp.
Như vậy mà còn có thể chết lặng sống qua ngày, cậu ấm Fisher nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-thuan-sac-trang/3730633/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.