Chương trước
Chương sau
Chương 105: Sóng thần 6

Quạ Đen ngẩn ra.

Nói ra chắc không ai tin, nhưng đúng thật Gabriel là người đầu tiên hỏi hắn chuyện này.

Chắc là vì hắn chỉ có tuổi nhỏ chứ không hề vô tri, chỉ có kẻ vô tri mới dũng cảm không sợ điều chi.

Lúc bé, Quạ Đen không có cơ hội yêu đương tuổi học trò thời thanh xuân, về sau là trưởng quan hành chính khu 6, cũng không được mấy người dám nhìn thẳng vào hắn cả. Giữa kẽ hở năm tháng ấy, thi thoảng sẽ có gợn sóng, nhưng cũng chưa bao giờ thành cơn sóng cả. 

Là EHA003, hắn sẽ tự giác “tị hiềm”, không tiếp xúc quá nhiều với người bình thường, bình thường toàn xã giao với người bên Hội liên hiệp. Thế giới xã hội loài người rất lý trí, lấy đâu ra lắm “cầm lòng không đặng” kia chứ: Suy cho cùng thì phần đông con người ta đâu có tình cảm sâu nặng với nhau bằng với tiền. Cơ mà mọi người ngày nhớ đêm mong, muốn kiếm tiền như vậy chứ cũng có thấy ai “cầm lòng không đặng” đi cướp ngân hàng đâu, đúng không?

Nhất là ở trong Hội liên hiệp toàn người thông minh.

Thi thoảng người ta sẽ có suy nghĩ mộng mơ, cũng là điểm tới thì dừng. Đùa một câu, không tiếp lời xíu nào thì đủ rồi, không cần phải lãng phí chót lưỡi đầu môi.

Quạ Đen cũng sẽ không mặc cho người ta hỏi lời mất khống chế như thế.

Hắn vẫn luôn cho rằng đã là người trưởng thành, lúc muốn để người khác tỏ lòng thì chưa chắc có thể được như mong mỏi, song lúc không muốn để cho người ta tỏ bày thì sẽ không thể nào để cái thứ gọi là “mờ ám” manh nha. 

Là “đầu óc” của đội Z, trên người hắn làm gì có tế bào nào thật sự qua loa.

Lúc Gabriel chơi xấu, hắn biết chứ, bên trong có bao phần thật lòng, hắn cũng nghe ra được. 

Vậy nên con tim Quạ Đen đập nhanh hơn là vì hắn biết tỏng mình không hề “trong sạch”. 

Hắn nghĩ, khi đối mặt với thế giới này, nơi mà mọi thứ đều trái với lẽ thường bằng đôi mắt tối tăm, chắc chắn mình đã lộ ra rất nhiều dấu vết, nhất định sẽ quơ quào túm bừa vì lo lắng bất an, vậy nên lời nói hành vi mới vượt quá ranh giới.

Giờ đây giật mình nhận ra mình đã dẫn Gabriel xuống hố, Quạ Đen hệt như tên tội phạm đã giết người trong lúc xúc động, giờ đang suy sụp đối mặt với thi thể, cả người đầy mồ hôi lạnh. 

Quạ Đen im lặng rất lâu, bóng tối im ắng bỗng chốc đặc sệt. 

Phản ứng này khác hẳn với điều Gabriel mong muốn. Trong bóng đêm, đôi mắt chăm chú nhìn trần nhà của y lạnh đi, thế nhưng giọng nói lại mang theo ý cười: “Câu này khó trả lời vậy sao?”

Tất nhiên câu hỏi đúng sai là câu cho điểm, khó, chưa bao giờ là đáp án mà là làm sao để nói thành lời.

Hiển nhiên, trong hai đầu này, chỉ có một đầu khó nói.

Gabriel nhón một dúm tóc của Quạ Đen, ngón tay chậm rãi vân vê, giọng y nhẹ nhàng như đang ngâm nga bài hát.

“Không sao, dù cậu không thích tôi chút nào cũng không sao h…” 

Mấy câu “Thật ra tôi rất thích anh” vớ vẩn lừa gạt người ta hồi trước cũng không sao cả. 

Trong thế giới quan của Gabriel, “tôi thích cậu” là đủ rồi, tương đương với “cậu là của tôi”.

Y đã quan sát xã hội ma cà rồng trong một khoảng thời gian dài, mức đổ tỉ mỉ đủ để giúp y làm tốt công việc sát thủ liên hoàn của mình, còn có cơ sở dữ liệu tham khảo rất lớn nữa, dù sao cũng không thể khó hơn chuyện đập vỡ rương nuôi trồng năm ấy. Nếu như thật sự không đủ kiên nhẫn vờ vịt nữa thì ngoài kia hãy còn một đống vật thiên phú… nếu còn không được nữa, hắn vẫn có thể chạy tới khu Sừng một chuyến.

Khu Sừng là nơi mà họ Lasombra với gia huy là đầu sơn dương, “con dê sắc dục”, một trong bảy đại gia tộc cắm rễ. Nhà này trừ bỏ bán quần áo thì vẫn còn một thiên phú thần thánh có ích, gọi là “Liền tâm”, có thể thao túng ý thức của người khác. Nghe nói “Liền tâm” cấp bậc tối cao có thể biến con người thành con rối, muốn khống chế bày bố ra sao cũng được. Vừa hay thế hệ này của nhà Lasombra có một “Liền tâm”, hệ số độ khó trong săn giết không cao.

Hai người, kẻ thấy có tội, kẻ muốn phạm tội. Trong cái không gian một mét hai này mà thế giới tinh thần hai người đó trống đánh xuôi kèn thổi ngược, râu ông nọ cắm cằm bà kia. 

Mắt thấy sắp sửa đi về hai phía ngược nhau…

Nhưng mà may mắn, cứ phải là ngay lúc này. 

Cứ phải là ngay lúc Quạ Đen nhặt lại ký ức.

Đôi mắt Quạ Đen nhìn qua đống đổ nát của hàng thế kỷ, vừa là tự tin mà cũng là áp lực.

Quạ Đen day mặt vào bức tường, hắn nghĩ: Mình có dũng cảm gánh vác trọng trách trùng kiến lại văn minh hay không còn chưa biết, nhưng ít nhất dũng khí nhận tội hẳn là có chứ. 

Tiếng sột soạt cắt ngang âm cuối luyến lưu của Gabriel. Quạ Đen chẳng còn buồn ngủ chút nào nữa, hắn ngồi dậy, lọn tóc trốn khỏi ngón tay Gabriel. 

Giờ đã là sớm tinh mơ, hắn kéo rèm cửa sổ, ánh đèn đường trong dịch trạm không mời mà ghé qua. Quạ Đen lần mò bên dưới gầm chiếc bàn bừa bộn của mình nhờ chút ánh sáng nọ, mò ra một chai bia đại mạch còn thừa lại non nửa từ bao giờ, một hơi uống cạn. 

“Không,” Sau đó hắn xoay người, dựa vào chiếc bàn sách, nói với Gabriel giờ cũng đã ngồi dậy và thần minh ngẩng đầu ba thước, “Tôi thích anh.”

Gabriel hơi khựng lại.

Quạ Đen: “Tôi xin lỗi.”

Đôi mắt không bị tia sáng ảnh hưởng mấy của Gabriel lộ ra vẻ hoang mang: “Hửm?”

Quạ Đen đi về phía y, khi cách y còn một mét thì đứng lại đó. Hắn giơ tay lên như muốn sờ vào mái tóc hắt sáng của y, nhưng giữa chừng lại rụt tay về.

Không biết sao mà Gabriel chợt cảm giác người trước mắt mình có chỗ nào đó đã thay đổi… hình như là trầm ổn hơn nhiều.

“Mấy trăm năm trước, khi mà ma cà rồng còn chưa bóp méo lịch sử và thần thoại của chúng ta, khi ấy, Gabriel là thiên thần rực lửa trong truyền thuyết, vị thần của tín ngưỡng, kẻ bảo vệ thiên đàng… Tôi biết chắc chắn bây giờ anh rất hận tôi, nhưng anh có thể nghe tôi thú tội chứ?”

Gabriel chợt mở to mắt, như thể đang kinh ngạc trước cái ý tưởng “anh rất hận tôi”, vẻ bối rối có mấy phần là diễn lúc trước cũng trở thành bối rối thật.

Nhưng không hiểu sao y lại không phản bác.

“Tôi là người phàm, phạm vào tội háo sắc, vô năng và dối trá.” Quạ Đen hơi kéo ống quần, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt y cứ như Gabriel thật sự là thiên thần đang lắng nghe lời sám hối, “Háo sắc, cho nên sẽ bị vẻ ngoài giữ lại, sẽ thèm nhỏ dãi mỹ mạo như đám ma cà rồng kia. Vô năng, ở cái nơi quỷ quái này, tay trói gà không chặt, cho nên sẽ tham cầu sức mạnh, cho dù là sức mạnh làm anh đau khổ. Tôi đã chỉ sai cho anh rất nhiều thứ, giam cầm anh nơi đây, chẳng cách nào vãn hồi, lại còn muốn giăng tấm màn che giấu hổ thẹn lên, nấp vào đó, lừa mình dối người, làm ra vẻ vô tội. Như vậy tôi sẽ không phải gánh vác trách nhiệm mình không gánh nổi.” 

Hắn thoáng dừng lại: “Thật ra cũng là vì khó quá, tôi làm không được.”

Gabriel tự cảm thấy mình nằm chắc điên cuồng lục lọi “kho dữ liệu”, nhưng lại chẳng tìm ra được thứ gì vô dụng cả, lại còn chết máy nữa chứ.

Bỗng dưng tứ chi y tê dại, linh hồn như đã bay ra, không cảm nhận được thân thể.

Sát thủ ma cà rồng không bao giờ lệch khỏi trọng điểm đã quên mất mục đích thuở ban đầu của mình, quên đi những vật thiên phú càn quét về, cũng quên mất “Liền tâm” của Lasombra.

“... Làm gì không được?” 

“Không thể hòa nhập với người khác, tiếp nhận người khác, tin tưởng người khác.”

Tin tưởng người tốt bọn họ sống lâu, sẽ không phản bội, sẽ không chết, có thể chấp nhận hết thảy những yêu cầu vô lý, vô sỉ của hắn.

“Tôi từng học một khóa, về sau thi cử thì hack. Thi nữa thì 80% vẫn hack thôi, hơn nữa có thể sẽ không bao giờ học được, vậy nên tôi xin lỗi, sản phẩm không giống với quảng cáo, lừa anh lâu như vậy… đại thiên thần các hạ, tôi phải làm gì mới được khoan thứ đây?” 

Lần này đổi thành Gabriel rơi vào sự im lặng đằng đẵng. 

Tư thế này Quạ Đen không giữ được lâu, chống một hồi là hết chịu nổi. Vậy là hắn dứt khoát ngồi bệt xuống đất, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Gabriel.

Chăn gối đã lạnh, mùi bia đại mạch đăng đắng bay trong căn phòng, dung nham phẫn nộ chẳng trông thấy chậm rãi lắng xuống.

Chỉ là Gabriel như Alice rơi vào hang thỏ, trước mắt đều là những thứ quá đỗi lạ lẫm. Y bắt đầu thấy luống cuống thật.

Mãi lâu sau, bầu trời mô phỏng tự nhiên trong không gian Ẩn Mình sắp sáng. Thính lực cực nhạy của Gabriel lúc này thoáng nghe được tiếng bước chân ra cửa… Rất nhẹ, chắc là người đàn ông tên Eric đến tuổi trung niên đầu bao việc dậy sớm, ghé nhà kho tìm cái ăn, chuẩn bị dấn thân vào nhiễu loạn trước mắt. 

“Thiên thần ma cà rồng tạo” lớn lên trong rương nuôi cấy đưa ra quyết định.

Y nhích một bước nhỏ về phía trước.

Gabriel: “Vậy có thể hôn cậu chứ?”

Quạ Đen: “Cho dù đã nghe hết lời sám hối?”

Gabriel: “... Ừm.”

Quạ Đen thở dài, hắn thu lại đôi chân dài, đoạn đứng dậy, khom lưng nâng gương mặt Gabriel lên, hôn lên trán y, đôi mắt, cuối cùng nụ hôn dừng lại trên bờ môi Gabriel.

Chỉ là cái chạm nhẹ thôi, Gabriel đã nín thở. Dường như chỉ trong bất chợt, ham muốn muốn nuốt trọn thứ gì đó, hủy hoại thứ gì đó, nhai nát bản thân y hay ai đó, biến thành bóng đen dây dưa sinh tử không dứt đã tan thành mây khói.

Y giống như con kiến ngỡ mình sắp đói chết, muốn ăn ngấu nghiến chú voi lớn, nhưng rồi lại được một giọt sương mớm no. 

Cùng lúc đó, trong phòng chăm sóc đặc biệt thuộc bệnh viện thành phố dưới lòng đất Ánh Sao Sáng, ma cà rồng thiên phú cấp 2 giãy giụa mở bừng mắt nhờ vào khả năng tự chữa trị cực mạnh của bản thân.

Lúc Thánh quang nổ ở khu 7 thành phố dưới lòng đất, Andrew Malkav vừa khéo thu hồi một chút “sức cản gió”, chỉ lệch một suy nghĩ đã giữ lấy mạng hắn.

Giờ đây hắn nằm im trong quan tài, chẳng thể động địa. Trên quan tài là phù văn phức tạp được vẽ chi chít bằng máu quả mọng và bột đá sinh mệnh, bên trong quan tài duy trì nhiệt độ âm - đấy là thuật trị liệu ma cà rồng cổ xưa nhất.

Malkav khẽ khàng thở ra luồng sương trắng, biết kẻ có thiên phú hệ trị liệu khu Sừng đã tới.

Quả nhiên, ngay giây sau, một cái bóng đen xuất hiện trước quan tài, ma cà rồng giới tính nữ không khoác áo da người đó khom lưng nhìn hắn rồi nhanh nhẹn bổ sung đá sinh mệnh cho trận pháp trị liệu.

Đấy là bác sĩ tư nhân nhà Malkav nuôi.

“Vết bỏng rất nghiêm trọng,” Bác sĩ nói, “Diện tích bỏng cả người lên tới hơn 90%, lúc đó da quả mọng từ phần ngực cậu trở lên đã hư hết, mặt sắp thành bộ xương khô luôn đấy. Cảm ơn thiên phú của mình đi nha thiếu gia, giờ cậu còn chớp mắt được là nhờ mí mắt sáng nay mới mọc lại đó. Da dẻ muốn tái sinh hoàn toàn phải mất ít nhất nửa năm. Nửa năm này chịu khó làm xác ướp bị hủy dung đi nha anh đẹp trai.” 

Malkav khó nhọc mấp máy môi, thế nhưng đầu lưỡi và dây thanh quản còn chưa mọc lại, không thể phát ra tiếng.

“Cậu muốn nói gì?”

Car… ver…

Nhưng bác sĩ chẳng ăn ý với hắn chút nào: “Thành phố Ánh Sao Sáng hiện giờ à? Loạn thành nồi cám, đợt tổng tuyển cử này nhà cậu bít cửa rồi, không có 5 năm thì không lắng nổi đâu. Hay tôi đi ăn máng khác cho rồi nhỉ, nhà Venture cũng đang đào tôi đó…” 

Carver… 

“Ông già cậu hả? Ông già cậu đang phát tin mở họp báo kìa, có phát sóng đấy, coi không? Chắc ông ấy sắp tức chết rồi… Nếu không phải cậu suýt phơi thành thây khô thì giờ chắc tôi đang ở cạnh ông cụ, tùy thời cấp cứu đó.”

Bác sĩ nói, đoạn lấy di động ra tra cứu gì đấy. Malkav cố hết sức mình để nhúc nhích, nặng nề đập vào quan tài.

Bác sĩ khựng lại, cúi đầu nhìn vào “Gió lốc” trong quan tài giờ đây dung nhan đã hoàn toàn thay đổi, rốt cuộc cũng thở dài: “Cậu biết “Chúc phúc” có tính giới hạn mà, đúng không. Không thể cưỡng chế dùng trên người kẻ có thiên phú cấp bậc cao hơn chủ nhân nó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.