Chương trước
Chương sau
Chương 93: Avalon 28

Mà lúc này cũng chẳng ai rỗi đâu chú ý trong không gian bị “Gió lốc” mạnh bạo cạy ra ấy chỉ có một “gian phòng nhỏ” trống không, bên trong có mấy cánh cửa kim loại bỏ ngỏ, trông có vẻ rất gấp.

Nếu là tiểu đội mồi lửa từng ra ngoài làm nhiệm vụ “thu hồi di tích” thì vừa liếc đã nhận ra ngay, cái không gian khó cạy ra như vỏ trai này là một “di tích”. 

Khi dịch trạm gặp ngoại địch xâm nhập, trưởng dịch trạm khởi động “bảo vệ di tích” vào thời khắc mấu chốt sau cùng. Đến lúc ấy, dịch trạm sẽ cắt đứt toàn bộ mối liên hệ với trấn nhỏ con người, không che chở người bên trong nữa. Nó sẽ co rút lại thành một không gian cực nhỏ, giấu đi tài vật quý giá nhất bên trong dịch trạm với cái giá là hy sinh mạng người. 

Lúc gần đi, Quạ Đen đã lặng lẽ mở quyền hạn khởi động “bảo vệ di tích” cho Hoa Nhài, còn để lại cho nó một bộ di động nữa. 

Tất nhiên hắn đâu có yên tâm, nếu như có thể, chắc chắn Quạ Đen sẽ để một người lớn ở lại với tụi nó, nhưng trước mắt thật sự không có người.

Người trưởng thành ở Ẩn Mình cũng chỉ có mấy mống như vậy. Quạ Đen thì phải sắm vai “sát thủ có thiên phú” lội vào bẫy, hẳn nhiên giá trị vũ lực không đủ, để tránh trường hợp vừa ló mặt ra đã hỏng cảnh quay, hắn buộc phải dẫn theo một người có sức chiến đấu; Công việc của Gabriel thì người khác không thể nào làm thay; Còn về Liszt với Tấn Mãnh Long… Hai con hàng này không thể tính vào, tới lúc quan trọng còn không đáng tin bằng tụi vị thành niên, còn không bằng phái đi làm thủ hạ cho Gabriel. 

Cứ như thế, 4 thiếu niên - do Hoa Nhài dẫn đầu, dắt theo Dâu Tây, Tháng Năm và Hai Nghìn, tiện thể quản lý người Gấu con bị giam trong cơ quan Ẩn Mình, ở lại đó canh nghĩa địa xe. 

Bốn bề quạnh quẽ, chỉ có linh kiện kim loại gỉ sét, chẳng có người sống nào hết… Tất nhiên, có “người” sống còn thấy ghê hơn. 

Đồ vật quan trọng - hàng lậu thừa lại và tạo vật của Thợ Thủ Công đều được Hai Nghìn cẩn thận thu dọn để bên chân, xách lên là chạy được ngay. 

Nếu chỉ có mình Hoa Nhài, con nhỏ sẽ không sợ gì hết, trốn khỏi thành phố dưới lòng đất và sở An ninh ma cà rồng, có cái nào không nguy hiểm đáng sợ hơn lúc này đâu? Nhưng vấn đề là hồi đấy nó vai em gái tùy tùng, cứ liều là xong, kiểu gì cũng có người lo cho. 

Nhưng lần này nó trở thành đội trưởng. 

Hoa Nhài cố gắng bắt chước cái vẻ thả lỏng, trời sập thì chụp ảnh chung với trời trên người Quạ Đen, cũng muốn mang lại giá trị cảm xúc cho mọi người, tiếc là nó phát hiện mình không có tài năng về mặt này, chỉ đành lo lắng đi theo con đường thiếu nữ lạnh lùng ngầu lòi.

Nhưng ngoài dự đoán của nó, cũng không khó dẫn đội tới vậy.

Hai Nghìn lớn hơn tụi nó một chút, con nhỏ trầm mặc kiệm lời, tâm tư tỉ mỉ. Có Hai Nghìn ở đây, chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống vứt đồ bừa bãi. Mà chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, hai quả “thú cưng” là Dâu Tây và Tháng Năm cũng như thể đã thay da đổi thịt, thậm chí “cọng bún” cần lắp xương ngoài mới có thể đi lại nay đã có thể thương lượng đủ chuyện với Hoa Nhài, cũng ra dáng lắm.

Tất nhiên Hoa Nhài nhìn ra được là tụi này sợ, nhưng không có người lớn ở đây, mỗi một thiếu niên đều vừa âm thầm lo sợ vừa liều mạng tỏ ra chín chắn bình tĩnh trước mặt đồng bọn mình. 

Càng làm Hoa Nhài bất ngờ, ấy là nó tưởng Quạ Đen sẽ chỉ ra lệnh vào lúc quan trọng, tụi nó cứ việc làm y theo là được, ai ngờ Quạ Đen cứ gửi tin ngắt quãng, giải thích cho tụi nó biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Cứ như hoàn toàn tin là tụi nó sẽ không bị tình hình chân thật đấy dọa vỡ mật.

Có khi hắn nói rất ngắn gọn, có khi chắc gõ chữ mà không nhìn, chữ sai dấu nhầm loạn tùng phèo. Nhận được tin kiểu này, 4 đứa sẽ ngồi lại với nhau, thảo luận xem tin này có nghĩa gì, phân tích tình hình ngoài kia ra sao. 

Đầu tiên, mục tiêu thứ nhất của mọi người là nhổ nội gián nấp trong loài người ra, lũ ấy chắc chắn vẫn luôn liên lạc với ma cà rồng. Vậy nên không thể đánh rắn động cỏ, Ẩn Mình buộc phải đợi ở chỗ ma cà rồng Dương Charlie dự mưu. 

Tiếp đó, tuy “Ẩn Mình” là mồi câu quan trọng nhưng không thể để ma cà rồng thật sự ăn mất.

Khi di tích rơi vào tay giặc, đó là cả dịch trạm, thậm chí là tạo vật Thợ Thủ Công quý báu mà vô số tiểu đội mồi lửa dùng mạng đổi lại, nếu để bắt nội gián mà phải “một đổi một” thì đấy là đảo gốc thành ngọn. 

Vậy nên tụi Hoa Nhài biết nhiệm vụ của mình không nhiều nhưng lại rất khó khăn.

Vào lúc ma cà rồng bắt đầu lục soát nghĩa địa xe, Quạ Đen dặn tụi nó ở nguyên chỗ đợi lệnh, đừng hoảng hốt. 

Là vì kẻ địch… một trong số những kẻ địch - biết rõ vị trí đó của bọn họ - cần “sát thủ cò thiên phú” ẩn nấp trước, gần cuối mới lên sàn. Chị ta chẳng những không vạch trần bọn họ trước mà còn sẽ che giấu giúp bọn họ ở một mức độ nào đó.

Lý lẽ là thế, nhưng khi nhìn trộm ma cà rồng vũ trang dày đặc chi chít quanh đó qua Gương Vô Biên, Dâu Tây vẫn cứ lo lắng, nhai liền 4 viên thuốc trừ mùi, răng tê cứng, tới Hoa Nhài lòng bàn tay cũng toàn là mồ hôi.

Ngay sau đó, đợt hỗn loạn đầu tiên ập tới. Dương sử dụng vật thiên phú ngụy trang “Gió lốc” đích thân tới khuấy đục nước, dẫn dắt đám Bí tộc không nhịn được ra sân. Không cần bất kì tạo vật gì mà cả chiếc xe cũng cảm nhận được mặt đất rung chuyển. Vật thiên phú tán loạn, Bí tộc, đất đá bay mù trời… mặt gương liên kết với Gương Vô Biên nối đuôi nhau vỡ làm mấy đứa trẻ ở trong Ẩn Mình chẳng còn nhìn rõ tình hình ngoài kia, tụi nó chỉ cảm thấy mình hệt như con sâu nhỏ nhoi bám riệt lấy chiếc lá giữa cơn sóng dữ. 

    

Nhưng Quạ Đen vẫn không cho tụi nó hành động.

Lúc thi thể một người Sư Tử đập vào xe, Dâu Tây đã hết ngồi nổi, Hai Nghìn thần kinh vững đi kiểm tra toàn bộ đồ đạc lần nữa, Hoa Nhài cầm điện thoại lóng ngóng chỉnh sửa tin nhắn hết mấy bận rồi lại xóa từng câu từng chữ đi. Một tiếng nổ lớn, 4 đứa nhảy dựng hết lên, Tháng Năm bị nửa cái đầu người nửa thú dọa tới nỗi không dám hé mắt ra nhìn, ôm rịt túi hàng lậu lẩm bà lẩm bẩm.

Chính Hoa Nhài cũng căng thẳng, nó tính chửi Tháng Năm theo thói quen song lại thấy món hàng lậu xấu xí lòi ra khỏi túi. 

Con nhỏ động lòng, nó chợt ý thức được vật lưu lại mồi lửa trong mỗi một món hàng lậu đều truyền thừa tinh thần còn sót lại của loài người hệt như cái răng mà Erry đã cho nó vậy. Chúng từng bị ngoại tộc cướp đi, làm thành món đồ nguyền rủa dị dạng. 

Nếu dưới suối vàng có linh, ắt hẳn chết cũng không nhắm mắt. 

Nhưng bọn họ đã cướp những vật lưu lại mồi lửa ấy về, nếu như trong ấy thật sự có linh hồn day dứt không rời đi thật, vậy thì lúc này hẳn là… đang nhìn tụi nó ha?

Cũng không biết có phải tác dụng tâm lý không mà Hoa Nhài thật sự cảm thấy vật lưu lại mồi lửa thuộc về lộ tuyến “thần thánh” trong ấy mơ hồ đáp lại gì đó với mình.

Tháng Năm bị người ta kéo một phát, thằng nhỏ hí mắt ra nhìn thì lại kinh ngạc phát hiện Hoa Nhài cũng giơ tay ra, đè cái túi nó đang ôm trong lòng. 

Tới cả Hoa Nhài cũng cầu xin được phù hộ ư? 

Suy nghĩ này vừa lướt qua, vậy mà Tháng Năm bình tĩnh lại cứ như có phép màu vậy, thằng nhóc cố thử an ủi Hoa Nhài: “Đừng sợ, chúng ta nhất định sẽ rất may….” 

Hoa Nhài trợn trắng với thằng nhỏ.

“Ê, trong đó đó,” Tới cả xưng hô kính trọng con nhỏ cũng không có, nó vỗ mấy cái lên cái túi vải đầy nhóc hàng lậu, “Nếu mấy người cũng có người bị nội gián hại chết thì cứ chờ đi, bọn này sắp đi báo thù cho mấy người rồi đó.”

Tháng Năm: “...”

Dâu Tây hoàn hồn lại, nó kéo Hai Nghìn lên, kéo con nhỏ chắp tay theo mình, đoạn lắp bắp cổ vũ cho đội trưởng lâm thời: “Đúng! Bọn này, bọn này siêu lợi hại!”

Hoa Nhài nháy mắt nhanh trí hẳn, vọt miệng nói: “Khỏi cám ơn.” 

Tụi Dâu Tây đưa mắt nhìn nhau: “Khỏi cám ơn!”

Cũng chính ngay lúc này, một tiếng nổ mạnh thật lớn che lấp Ẩn Mình, chiếc di động Hoa Nhài cầm rung như điên. 

Thời điểm “Gió lốc” hàng chính hãng lật tung toàn trường chính là thời cơ cho tụi nó hành động. 

Quạ Đen cũng đã nghiên cứu gia huấn và lập trường chính trị của nhà Malkav, hắn cũng biết một khi vị cảnh sát trưởng mới đó ra sân thì chắc chắn sẽ ra sân hết sức hoành tráng. 

Mà “Gió lốc” là một thiên phú xịn, có kĩ năng tấn công phạm vi lớn, bất kể địch ta, tới chừng đó người ma gì cũng thế, ngũ cảm đều sẽ tạm mất linh!

Hoa Nhài quyết đoán vỗ bảng: “Hành động!”

Ẩn Mình có thể “mở cửa” ở vị trí bất kỳ trên xe tải. Lúc “Gió lốc” giáng lâm, đánh nhau tối tăm đất trời với thích khách, không ai để ý tới ở một góc khuất, có 3 thiếu niên chui ra dưới gầm xe.

Con xe lắp Ẩn Mình vừa khéo dừng ngay trên miệng cống, nắp cống đã mở sẵn, kế bên thả tấm gương phản quang nhỏ. Dùng Gương Vô Biên xem kỹ rồi “mở cửa” dưới gầm xe là có thể nhảy thẳng xuống. 

Hai Nghìn là chị gái lớn nhất, con nhỏ là người nhanh nhẹn nhảy xuống trước nhất, ngay sau đấy là Dâu Tây với Tháng Năm. Sau khi hai người lọt xuống thì hợp sức kéo người Gấu con Mark bị kẹt ngay miệng cống xuống.

Mark vẫn luôn bị giam trong “phòng đơn nhỏ” mới là đứa hai mắt tối sầm, hoang mang khóc sướt mướt. 

“Nín đi!” Tháng Năm đứng dưới liều mạng kéo cái chân lông lá của cậu ta, “Đừng có hút nhiều không khí thế, bụng! Hóp bụng vô!”

Tuy là con gấu lớn cao hơn 2 mét, nhưng sống chung với nhau mấy ngày, người Gấu con mà đổi bốn người tới dạy bốn phép tính cộng trừ nhân chia nội trong 100 vẫn không rành đã hoàn toàn làm người ta mất đi sự kính sợ. 

Cuối cùng, Hoa Nhài đoạn hậu đạp mạnh vô đầu người Gấu, bàn chân mang theo sức “Xét xử” giẫm xuống, ép người Gấu con lọt xuống cống. Dưới đó vang thật kêu, thế nhưng giữa tiếng Gió lốc và tiếng gầm rú, âm thanh đó cũng chẳng hơn tiếng kim rơi xuống nước là bao… Hơn nữa dù sao người Gấu cũng đã như vậy rồi, cũng đâu thể nào bị Hoa Nhài đạp rồi ngốc thêm nữa. 

Con tim Hoa Nhài bị adrenaline kích thích, nó nhanh chóng khởi động trình tự “bảo vệ di tích”. Gỡ “cửa” không gian Ẩn Mình xuống, đâu ra đấy mà đóng cửa lại theo lời hướng dẫn, cắp theo bên người mà đi. 

Lúc trưởng dịch trạm khởi động “bảo vệ di tích”, cơ cấp thượng cấp sẽ nhận được thông báo, “chìa khóa” dự lưu lại trước đó dùng để thu hồi di tích cũng sẽ kích hoạt.

Tuy thực tế mọi người đều biết Ẩn Mình do thần bí khống chế, song trên danh nghĩa nó vẫn là dịch trạm công cộng. Khoảnh khắc dịch trạm khởi động bảo vệ di tích, thánh địa, hiệp hội Bác Sĩ và hiệp hội Thợ Thủ Công đều sẽ nhận được tin tức cùng lúc. 

Người trực ca bên hiệp hội Thợ Thủ Công cả kinh, dụi mắt hết 3 lần mới chắc chắn trên “phiến đá di tích” trước mắt mình hiện lên dịch trạm “Ẩn Mình”, người này vội nhảy dựng, lao ra khỏi cửa báo tin.

Nhưng không biết tại sao mà lúc này, trưởng lão trực ca của hiệp hội với mấy “danh tượng” cao cấp đều đi tới tân cứ địa đang trong quá trình xây dựng nọ, hơn nữa còn không liên lạc được!

Dĩ nhiên làm sao mà liên lạc được chứ. 

Hiệp hội Thợ Thủ Công nhận được tài liệu nặc danh, được biết cánh cửa sổ đối ngoại trước mắt là duy nhất của cứ địa cung phụng ngọn lửa thủy tinh “lộ tuyến tàn khuyết” - dịch trạm Ẩn Mình vậy mà lại lắp trên một chiếc xe tải chạy vào thành phố dưới lòng đất của ma cà rồng! 

Hiệp hội Thợ Thủ Công giận run người, lập tức tới cửa tìm “chỗ dựa” sau lưng của trưởng dịch trạm Ẩn Mình - Honey để nói cho ra nhẽ. 

Cơ mà Honey là “Phẫn nộ” cấp 3, Thợ Thủ Công cao nhất chỉ có cấp 2, hơn nữa còn là nhân viên phi chiến đấu, tất nhiên bọn họ đều sợ ăn đập, tới nói cho ra nhẽ cũng chả dám đi một mình. Bọn họ liên lạc với hiệp hội Bác Sĩ, kêu người tới chung, còn gửi thư chất vấn thánh địa: Hỏi bọn họ sau này có còn muốn dùng tạo vật Thợ Thủ Công nữa không, có quản lý được bà già điên của bọn họ hay không. 

Thánh địa cũng khiếp sợ, bên đó rất coi trọng chuyện này, sau khi nhận được thông báo thì trưởng lão Damianos lập tức đích thân đưa người đuổi tới, điều tra Honey và trưởng dịch trạm Ẩn Mình.

Kết quả đang định triệu trưởng dịch trạm về thẩm vấn, nhưng vừa điều tra đã phát hiện thế mà tên nhãi này tự ý xóa sạch liên lạc của dịch trạm và cứ địa!

“Ẩn Mình” là một trong số những thánh vật của hiệp hội Thợ Thủ Công, cho dịch trạm công cộng thuê, cứ thế bị người ta cuỗm đi mất làm mấy Thợ Thủ Công giận tái mặt.

Trưởng lão Damianos của thánh địa vừa nghe thì nói “lý nào là vậy, phải điều tra triệt để”, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tay mà sai đám tay đấm giữ lại người của hai hiệp hội lớn, tịch thu công cụ truyền tin của bọn họ bằng bạo lực. 

Duy chỉ có một “danh tượng cấp cao” đi theo trưởng lão là lặng lẽ theo hàng ngũ, truyền tin ra ngoài.

    

Đó là một Thợ Thủ Công cấp 2 nhưng không phải Thợ Thủ Công được trường học của hiệp hội bồi dưỡng mà là kiểu “ngẫu nhiên tiếp xúc vật lưu lại mồi lửa của Thợ Thủ Công, lại nhân tài hoa xuất chúng mà được hiệp hội phá lệ thu nhận”. Người này lặng lẽ ít nói, không hòa hợp với các đồng liêu “có xuất thân” bên cạnh. Có vẻ hồi trẻ anh ta sống rất cơ cực, tay phải từ khuỷu trở xuống đã gãy, phải lắp chi giả cồng kềnh. 

Tất nhiên, tịch thu công cụ liên lạc chứ làm sao có thể tịch thu tay người ta. Mà ngay cả nhóm Thợ Thủ Công đều không biết trong lòng bàn tay của cánh tay giả xấu xí đó có khảm một món tạo vật Thợ Thủ Công tinh diệu.

Ở đầu kia dưới lòng thành phố Ánh Sao Sáng, nơi khu 7 mà ai cũng nhìn chằm chằm trong “đêm trắng” hôm nay.

Lần đầu khi Gabriel nhìn thấy tạo vật Thợ Thủ Công trên tay Dương, do tin tức thiếu hụt nên chỉ kịp nhìn rõ nội dung bằng góc nhìn của chị ta. Y nhanh chóng viết lại tình hình đại khái thành tin nhắn lời ít ý nhiều, gửi tới mấy nhóm hành động chung. 

Tin tức không đủ, “Thấy rõ” cấp thấp không thể đuổi theo xa. 

Lúc này, óc “Quyến rũ” trong tay Gabriel đã thấy đáy, nếu là “Thấy rõ cấp 1” thật ở đây thì mắt sớm đã quá tải vì năng lượng không đủ. 

Hoa Nhài đã chui xuống còn tiện tay đậy miệng cống lại, đoạn liếc nhìn tin nhắn trong di động: “Tóc trắng nói “Có lẽ cần phải khiến bọn họ tiếp tục liên lạc”... Đợi đã, cái này là sao? Khiến bọn họ tiếp tục liên lạc, lỡ đâu phát hiện ra chỗ này đã thành “di tích” thì sao giờ?” 

“Đừng để ý nữa, mấy người bên trưởng lão Honey chắc chắn biết phải làm sao, cái đó không phải nhiệm vụ của tụi mình!” Tháng Năm thấp giọng giục Hoa Nhài, “Thuyền trưởng kêu chúng ta tới tập hợp…”

Hoa Nhài đáp lại một tiếng, nhưng mới được mấy bước nó lại do dự, ngừng bước chân.

Quạ Đen vừa trông thấy một mình Hai Nghìn xách túi lớn túi nhỏ, lại còn dắt gấu con theo qua đây, không chờ con nhỏ nói tiếng nào, hắn đã hiểu ngay chuyện này là sao. 

Trưởng dịch trạm biến sắc ngay tức thì, hắn chỉ kịp dặn Eric một câu “anh trông tụi nó” rồi xách súng Nghiệp Hỏa, đoạn cắn viên thuốc giảm đau, quay người liền chạy. 

Đầu kia cống ngầm.

Hoa Nhài thử dùng Gương Vô Biên để “di tích” nọ trông giống Ẩn Mình hơn. 

Thật ra không có con nhỏ cũng không ảnh hưởng đội trưởng Dương nghĩ thông suốt lỗ hỗng tin tức giữa mình và “Gió lốc” chỉ trong tích tắc, từ đó liên lạc với “quả gian” của chị ta lần nữa. 

Nhưng điều Hoa Nhài không biết, ấy là chính vì đòn tấn công yếu ớt của Gương Vô Biên mà Malkav đã ôm tâm lý coi thường khi mới bắt đầu “cạy cửa”, dẫn tới phóng đại cảm giác suy sụp khi cạy cửa thất bại, treo chết “Gió lốc” cấp 2 trẻ nhất lịch sử ở đó. 

Ba phương minh tranh ám đấu dưới thành phố ngầm, hiệp hội Thợ Thủ Công vừa kinh ngạc vừa sợ hãi mà cãi cọ với đám “thần bí” cùng một giuộc, người đàn ông không chút nổi bật thành thật chắp tay lại, viết tin nhắn dưới tay áo dài che khuất.

Nếu khi ấy đội trưởng Dương có thời gian nhìn một cái thì sẽ phát hiện ra anh ta viết: “Trưởng lão tới hết rồi, đã kiểm tra, xác định Ẩn Mình đã cắt đứt liên lạc với chúng tôi, bên thần bí cũng đã có người tới, nhưng lập trường đáng ngờ, tịch thu công cụ liên lạc của chúng tôi. Hiện tại các bên đang tranh chấp, tôi lén liên lạc với cô nhờ tay giả, trên đó có giấu tạo vậ…” 

Chữ “vật” cuối cùng chỉ có phân nửa. 

“Tay giả” đã phơi bày trước mắt “Thấy rõ”.

Cùng lúc đó, “Thánh quang” nổ khắp, quét ngang toàn bộ ma cà rồng và cao thủ Bí tộc có mặt ở đây. Dưới bức xạ ánh sáng trắng chí mạng, không ai trông thấy nắp miệng cống lặng lẽ nhấc lên, một quả mọng gan to tày trời dưới đấy chui lên. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.