Không lâu sau, cửa lớn mở ra, từ bên trong có một người đàn ông dẫn theo một đám nhóc đi ra ngoài…
Người đàn ông kia có chết hai anh em cũng sẽ không quên! Bởi đó chính là baba mà họ đã dành nhiều năm để tìm kiếm!
Bao năm không gặp, baba tựa hồ như gầy đi rất nhiều. Trước đây dáng người còn có chút cường tráng, nhưng giờ lại thực gầy gò, xanh xao. Chẳng lẽ là do hệ lụy từ tám năm trước? Gương mặt nhiều năm vẫn không lấy một nếp nhăn, đôi mắt to có thần, đôi môi vẫn là vẻ gợi cảm ấy…
Nhìn theo gương mặt tươi cười sáng lạn của baba mà hai anh em không khỏi tự trách. Rõ ràng kia đúng là cười đấy, nhưng mà lại cho người ta cảm giác đó chỉ là cười cho có, qua nhiều năm như vậy mà baba vẫn còn để ý chuyện đã cũ sao? Vẫn là rất phiền não ư?
Ám Vũ nhìn y, rút điện thoại ra: “Trợ lý Dương! Phiền cậu tra cho tôi tư liệu về cô nhi viện tại đường XX, càng chi tiết càng tốt!”
“Được thưa chủ tịch!” Đầu bên kia trả lời.
Cúp điện thoại, Ám Vân đột nhiên hô: “Ca! Có người đang tiếp cận nơi này kìa!”
Nhìn từ ngoài cửa sổ vào thì họ phát hiện ra một người nhìn có vẻ không được tử tế lắm đang mon men lại gần đám trẻ con cùng đại thúc. Nhưng cả đám đang đứng ở cổng nên tầm mắt của hai huynh đệ liền bị chặn lại.
“Sao ông già này vẫn ở lại đây vậy? Chưa chịu đi sao?” Kẻ vừa mới đến phì phèo điếu thuốc trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-song-bao-thai/1304030/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.